Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 14: Làm kẻ si tình có phạm pháp không?

Vừa nhìn thấy dòng chữ “Anh hết thú vị rồi”, trong đầu Trần Xuyên vang lên một tiếng ù nhỏ.

Ngay lập tức, cơn giận bùng lên.

Dù có xem Ngu Ngư là ngoại lệ đi chăng nữa nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có lòng tự trọng.

Dường như, cô đã đoán trước được phản ứng của anh ta.

Ngay khi anh đọc xong tin nhắn, cô lập tức thu hồi toàn bộ những gì vừa gửi.

Trần Xuyên: [?]

Tin của cô đến sau đó, lạnh nhạt vô cùng:

[Giả vờ giận thôi, đừng tưởng thật. Anh chơi Huyền Sách cũng khá mà, phối hợp với Dao rất hợp đấy. 👍]

Nhắn xong, cô như chẳng có chuyện gì xảy ra, lại thoải mái gửi một tin nhắn thoại:

[Chơi game không? Nếu chơi thì lên đi.]

Cảm giác như một đống củi đang bốc cháy rừng rực, bỗng bị tạt thẳng một thùng nước lạnh. Cơn giận của Trần Xuyên tắt ngúm, đến khói cũng chẳng còn.

Cô không để cho anh bất kỳ cơ hội nào để bộc phát cảm xúc.

Trong khoảnh khắc đó, anh không hiểu nổi thực sự cô đang nghĩ gì.

Cô có giận không?

Không nghe ra chút nào.

Giọng điệu vẫn bình thản như thường, nhẹ nhàng đến mức tưởng như chẳng hề bận tâm. Nhưng chính vì thế lại khiếnanh thấy khó chịu hơn.

Anh mất ngủ vì cô.

Chỉ vì video vớ vẩn, cả đêm anh trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Vậy mà bây giờ, đến cả giận cô cũng không thèm giận thật.

Những suy nghĩ chồng chéo khiến anh bứt rứt không yên.

Cùng lúc đó, hệ thống vang lên thông báo:

[Trần Xuyên: Giá trị hảo cảm +3, tổng điểm hiện tại: 62.]

“Ừm, cuối cùng cũng chạm mức trung bình rồi.”

Trước đây, điểm yêu thích của Trần Xuyên cứ lặng lẽ tăng lên từng chút một, Ngu Ngư cũng chẳng bận tâm. Nhưng chỉ sau tối qua, khi cô ngủ, điểm số ấy lại đột nhiên tăng vọt.

Cả ngày hôm nay, nó vẫn tiếp tục nhích lên từng chút một.

Mãi cho đến tận bây giờ.

Nhìn chỉ số tăng lên, cô hoàn toàn có thể hiểu rõ nguyên nhân. Bởi chẳng phải kiếp trước cô cũng rơi vào cảm giác này sao?

Con người luôn bị cuốn hút bởi những điều nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Đồng thời, càng không cam lòng khi phát hiện ra một thứ vốn thuộc về mình đang dần tuột khỏi tay.

Hai điều này kết hợp lại, gần như đã tạo thành điều kiện cần để một người rơi vào lưới tình.

~

Trần Xuyên kéo cô vào phòng chờ, chuẩn bị mở trận song đấu. Nhưng ngay lập tức, Ngu Ngư thản nhiên bấm hủy.

Trần Xuyên: “Sao thế?”

Ngu Ngư: “Tôi không chơi song đấu, tôi muốn chơi đội năm người.”

Giọng cô hoàn toàn mất đi sự nhẹ nhàng thường thấy thay vào đó chỉ còn lại vẻ bình thản đến lạ.

Điều này khiến Trần Xuyên có chút không quen.

Trần Xuyên: “Không phải lần trước em còn song đấu với Marco Polo sao?”

Ngu Ngư: “Không giống nhau.”

Cô đáp mà như thể đang nghĩ đến điều gì đó.

Trần Xuyên chỉ cảm thấy cơn bực bội càng bùng lên dữ dội.

“Không giống nhau chỗ nào?” Anh thầm nghĩ.

“Gọi họ vào đi, tôi chờ anh.”

Từ đầu đến cuối, cô không hề nhắc đến Dao, cũng chẳng để lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào. Như thể cô thật sự chẳng hề bận tâm.

Trần Xuyên: “Chắc phải đợi thêm một lúc, tôi đã nhắn trong nhóm rồi.”

Ngu Ngư: “Vậy tôi tắt mic đọc sách. Khi nào họ vào thì gọi tôi. Hoặc anh cứ tự chơi trước cũng được.”

Nghe vậy, Trần Xuyên chợt nhớ đến bài đăng của cô. Không kìm được, anh tò mò hỏi:

“Em đang đọc sách gì thế?”

“Hả?” Ngu Ngư khẽ thốt lên, giọng thoáng ngạc nhiên:

“Hỏi chuyện làm gì?”

Giọng cô nhẹ như làn sương mỏng, nhưng lại pha lẫn sự xa cách và lạnh lùng.

“Thôi bỏ đi.” Trần Xuyên đáp cụt lủn rồi cáu kỉnh quay lại nhóm WeChat, giục đám bạn nhanh chóng vào game.

Trong tai nghe chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Thế nhưng, chính sự im lặng này lại khiến anh cảm thấy trống trải.

Lúc này, Trần Xuyên vẫn chưa thật sự hiểu cảm giác lo được lo mất là gì.

Chính từ lúc này, Ngu Ngư đã bắt đầu giữ khoảng cách với anh ta.

Không khí yên tĩnh bao trùm xung quanh.

Trần Xuyên lại nhớ đến bức ảnh bàn tay cô đã đăng lên. Trong đầu, hình bóng mơ hồ về cô dần hiện lên.

Một người có lẽ rất trầm tĩnh, thích đọc sách, dáng người mảnh mai, tính cách dịu dàng.

Nhớ lại những chuyện mình đã từng làm với cô…

Hình như có hơi quá đáng thật.

Một suy nghĩ kỳ lạ len lỏi vào đầu anh, một kiểu tự vấn bản thân mà trước giờ anh chưa từng có.

Trùng hợp thay, người chơi Dao hôm qua cũng vừa lên mạng.

Anh nhìn chằm chằm vào biểu tượng micro đang tắt của Ngu Ngư. Sau một giây do dự, anh từ chối lời mời tổ đội của cô gái kia. Rồi ngay lập tức, xóa khỏi danh sách bạn bè.

Không dừng lại ở đó.

Anh mở WeChat, thẳng tay chặn luôn liên lạc.

Làm xong hết mọi thứ, Trần Xuyên chụp lại màn hình.

Theo bản năng, anh định gửi bức ảnh này cho Ngu Ngư. Nhưng nghĩ thấy có gì đó không ổn, nên lại thôi.

Trong lúc chờ đồng đội online, anh vô thức mở trang cá nhân của cô.

Vẫn chỉ hiển thị bài viết trong ba ngày gần nhất, thế nên ngoài bức ảnh đăng hôm qua, anh chẳng xem được gì khác.

Vậy là, anh ta cứ thể mở ra, nhìn đi nhìn lại bức ảnh bàn tay cô đặt lên trang sách.

~

Bên tai Ngu Ngư, hệ thống không ngừng thông báo:

[Trần Xuyên: Giá trị hảo cảm +1.]

[Trần Xuyên: Giá trị hảo cảm +1.]

[Tổng điểm hiện tại: 64.]

Thế nhưng, động tác lật sách của cô vẫn đều đặn. Tâm trạng chẳng hề dao động.

Khi tất cả đồng đội đã vào game, trận đấu bắt đầu.

Lúc này, cô không còn tắt mic như trước, mà chủ động bật lên trò chuyện với mọi người một cách bình thường.

Khi cô nói chuyện, dù chỉ là nói một cách rất tự nhiên nhưng thực sự vẫn khiến người ta xao động.

Không chỉ đơn thuần là “dễ nghe” mà còn là dễ động lòng.

Giọng nói ấy khiến người ta liên tưởng đến những lọn tóc đen nhánh mượt mà, làn da trắng mịn cùng khuyên tai ngọc trai lấp lánh khe khẽ lay động trên gò má phớt hồng của một cô gái trẻ.

~

Khi chơi, cô không còn trêu chọc Trần Xuyên, cũng không cố ý phớt lờ anh.

Không còn kiểu đáp lại hời hợt bằng một câu “Làm tốt lắm”.

Cô đơn giản chỉ chơi một cách rất bình thường.

Hợp tác cùng anh đi gank, hỗ trợ cướp đường dưới. Khi anh gửi tín hiệu tập hợp, cũng lập tức có mặt.

Trên lý thuyết, đây là điều tốt nhất.

Nhưng Trần Xuyên không nghĩ vậy.

Anh thực sự cảm thấy bất an.

Cô giống như bị ai đó nhấn nút “Định dạng lại”. Ngoại trừ bật mic, mọi hành động khác đều quay về trạng thái nhưnhững ngày đầu.

Thời điểm cả hai chỉ đơn thuần là bạn chơi game. Anh xem cô như một công cụ hỗ trợ, một người chơi cố định trong đội.

Còn cô cũng thản nhiên chấp nhận điều đó.

Mọi thứ diễn ra quá tự nhiên, khiến anh thấy như có sự sắp đặt.

Chính vì có sự so sánh, nên anh mới nhận ra sự thay đổi. Mà bản thân cô gái ấy lại chẳng mấy quan tâm.

“Muộn rồi, mọi người ngủ ngon nhé.”

Trước khi thoát game, Ngu Ngư vẫn lịch sự chào tạm biệt. Giữ đúng khoảng cách, vừa đủ để khiến người ta muốn gần hơn nhưng lại không thể chạm tới.

“Tiểu Ngư, gặp lại sau nhé!”

“Ừm.”

Trần Xuyên không lên tiếng.

Chỉ lặng lẽ nhìn avatar của cô dần biến mất khỏi giao diện tổ đội. Chỉ vài giây sau liền chuyển thành màu xám.

Trước khi ngủ, Trần lại mở ảnh cô ra xem.

~

Cùng lúc đó, Tô Điệp cũng nhìn thấy bức ảnh bàn tay kia.

Anh bấm “thích”, rồi thuận tiện nhắn tin hỏi thăm về “gã tra nam” mà cô từng nhắc đến.

Tô Điệp: [Em đang đọc sách gì thế? Tôi hơi tò mò.]

Ngu Ngư: [Sách về lĩnh vực điện ảnh.]

Tô Điệp: [Em và tên tra nam kia sao rồi?]

Ngu Ngư: [Đổi lại thành tôi “tra” anh ta rồi.]

Tô Điệp: [Hả? Xem ra em không cần tôi giúp nữa rồi.]

Ngu Ngư: [Tạm thời thì không cần đâu. ❤️]

Ngu Ngư: [Chỉ là lấy oán báo oán thôi.]

Tô Điệp: [Tôi ủng hộ em. Ngủ sớm đi nhé.]

Ngu Ngư: [Ngủ ngon.]

Tô Điệp: [Ngủ ngon. 🌙]

~

Khi đã đồng ý làm bạn, Tô Điệp rất biết cách đóng vai “một người bạn hoàn hảo”.

Trò chuyện đúng lúc, bấm thích bài đăng, theo yêu cầu gửi tặng hoa hồng còn chủ động lập quan hệ bạn thân trong game.

Vốn dĩ, trạng thái thân mật của anh là được bật công khai. Danh sách cũng chỉ có duy nhất một mình cô. (Bạn gái cũ đều đã bị xóa sạch.)

Nhưng sau khi cô đề nghị, anh cũng vui vẻ ẩn chế độ công khai.

Rời khỏi khung chat, anh lại mở trang cá nhân của cô ra xem.

Dạo gần đây, anh không còn tìm được ai phù hợp để yêu đương online. Cảm giác dường như thiếu đi chút hứng thú.

~

Đêm đó, trong giấc ngủ, Ngu Ngư không hề nghe thấy thông báo giá trị hảo cảm của Tô Điệp lại tăng lên.

Những ngày sau đó, cứ mỗi khi Trần Xuyên gọi, cô đều lên mạng đúng giờ.

Nhưng càng chơi, anh ta lại càng cảm thấy khó chịu.

Bởi vì, cô ngày càng “bình thường” hơn.

Đến mức đồng đội cũng nhận ra điều đó. Giữa trận đấu, xạ thủ tò mò hỏi:

“Tiểu Ngư, sao tôi cảm giác giọng cậu dạo này khác hẳn lần đầu tôi nghe nhỉ?”

Ngu Ngư hờ hững đáp: “Thế à?”

Lần đầu tiên cô mở mic, đã để lại một ấn tượng quá sâu sắc với mọi người.

Xạ thủ gãi đầu: “Hình như có khác, mà cũng không hẳn. Tôi cũng không nói rõ được.”

Ngu Ngư im lặng vài giây, rồi khẽ cười.

“Chơi game thì nên có dáng vẻ của một người chơi game. Cảm xúc dư thừa không có giá trị, lại còn ảnh hưởng đến thao tác thôi.”

Đường trên lập tức phụ họa theo: “Chuẩn luôn! Như chuyện tình cảm là đại kỵ của đường trên ấy.”

Ngu Ngư: “Ừm, cũng gần như vậy.”

Nghe đến đây, trong lòng Trần Xuyên lại bắt đầu khó chịu.

Trận đấu kết thúc, mọi người đều rời game.

Trần Xuyên do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắn tin cho cô.

Trần Xuyên: [Mai reset rank, em có chơi không?]

Bên kia hiện thị dòng chữ “Đang nhập tin nhắn…”.

Anh chờ đợi, lòng bỗng thấy thấp thỏm.

Ngu Ngư: [Tôi muốn đánh Dao lên top bảng Kim Tiêu.]

Trần Xuyên: [Năm người chúng ta có thể hỗ trợ em lấy điểm biểu hiện. Chỉ cần để hỗ trợ đổi sang pháp sư là được.]

Ngu Ngư: [Cảm ơn, để sau đi, chưa chắc đâu.]

Một chữ “cảm ơn” này đã đủ để tạo ra khoảng cách rõ rệt.

Cô lịch sự và xa cách.

Anh bỗng cảm thấy chua xót, giống như tim mình bị bao bọc trong một lớp giấm nồng.

Trần Xuyên: [Em thực sự giận tôi sao?]

Ngu Ngư: [Hả? Khi nào cơ?]

Trần Xuyên: [Hình ảnh / Hình ảnh]

Anh gửi hai bức ảnh, chính là ảnh chụp màn hình lúc xóa Dao kia khỏi danh sách bạn bè.

Trần Xuyên: [Lần trước em nói đến cái cô Dao đó. Thật ra chỉ là người tôi tình cờ gặp trong game. Tôi đã xóa ngay khỏi danh sách bạn bè trong game lẫn WeChat rồi.]

Ngu Ngư: [Ồ.]

Một câu trả lời hời hợt, thậm chí còn mang theo chút thờ ơ chẳng bận tâm.

Đến lúc này, giá trị hảo cảm của Trần Xuyên đã lên đến 70. Đây gần như bằng với thời điểm kiếp trước, khi cô từng nảy sinh tình cảm với anh ta.

Trần Xuyên: [Em đừng như vậy nữa, có thể nói chuyện tử tế với anh không?]

Sợ rằng câu này lại khiến cô hiểu lầm rằng anh đang ra lệnh, anh vội vàng gửi tiếp một tin nhắn thoại.

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng cất lên qua tai nghe:

“Tôi thực sự xin lỗi. Lần trước chọc giận em là lỗi của tôi, sau này sẽ không vậy nữa.”

Giọng nói của anh vốn đã dễ nghe. Nhưng khi pha lẫn chút khổ sở, cố gắng kiềm chế để giọng mình nghe có vẻ mềm mỏng hơn, nó lại mang theo một vẻ đẹp khác: lạnh lùng nhưng kiềm chế.

Như tảng băng lạnh lẽo dần tan chảy, lại như một kẻ cao ngạo lần đầu chịu cúi đầu.

Ngu Ngư: [Thế nào mới gọi là nói chuyện tử tế?]

Trần Xuyên: [Giống như trước kia ấy.]

Một lát sau, cô gửi đến một tin nhắn thoại.

Trần Xuyên nhấn mở nghe.

Giọng nói mềm mại của cô chậm rãi truyền đến tai anh:

“Không ngờ Trần Xuyên mà cũng biết xin lỗi thật lòng đấy. Tôi còn tưởng anh chỉ giỏi chọc tôi phát cáu thôi cơ. Trần Xuyên, tôi đã nói với anh rồi, tôi không làm phương án dự phòng cho ai cả. Nếu anh muốn tìm một bảo mẫu để chỉ cần vẫy tay là có mặt, xua là đi, thì anh tìm nhầm người rồi.”

Vừa nghe xong, tin nhắn thoại thứ hai lại vang lên.

“Tôi chỉ có thể làm phương án A. Nếu không, tôi sẽ khóc đấy, anh biết không, Trần Xuyên?”

Giọng điệu cô mềm mại, dịu dàng mang theo chút hờn dỗi.

Hệt như lần đầu tiên cô mở mic nói chuyện trò chuyện trong game.

Ngay giây phút ấy, mọi bực bội trong lòng Trần Xuyên hoàn toàn tan biến.

Anh nghĩ cuối cùng cũng quay lại rồi.

Cứ thế anh bấm mở tin nhắn thoại của cô, nghe đi nghe lại.

Giọng cô gọi tên anh nhẹ nhàng và êm tai đến lạ.

Anh đưa tay khẽ chạm vào l*иg ngực, chợt lẩm bẩm một mình:

“Yêu qua mạng phạm pháp chắc? Yêu đương thì sao chứ?”

“Làm kẻ si tình thì đã làm sao?

Trần Xuyên: [Được rồi, làm bảo mẫu cũng được. Anh nhận.]