Sau này, họ chơi game cùng nhau vài lần, điểm thân mật dần tăng lên hơn một nghìn. Thế nhưng Trần Xuyên chưa từnggửi lời mời kết thân.
Ngu Ngư cũng không dám chủ động vậy nên danh sách thân mật của cô luôn bỏ trống.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.
Cô có thêm một người trong danh sách.
Hơn nữa, đó là người duy nhất.
Chính sự “duy nhất” này khiến mọi thứ trở nên không bình thường.
Khoảng thời gian trước, hình như cô thường xuyên song đấu cùng người chơi có tên “Điệp” này.
Làn sương mù dày đặc trong lòng Trần Xuyên cứ thế lan ra, từng tầng quấn lấy suy nghĩ của anh. Xen lẫn trong đó là một thoáng ghen tuông khó nhận ra, nhưng lại bám riết không rời.
Trần Xuyên nhấn bàn phím gõ ra vài chữ:
[Đây là người đã song đấu với em à?]
[Ừm.]
Chỉ là một chữ đơn giản. Nhưng không hiểu sao, Trần Xuyên lại đọc ra trong đó ẩn chứa niềm vui và sự đắc ý của cô.Những suy đoán ấy khiến tâm trạng anh trở nên bức bối không yên. Sắc mặt cũng vì thế mà trầm xuống.
Anh tiếp tục nhắn:
[Cẩn thận kẻo bị lừa đấy.]
Ngu Ngư bình thản:
[Anh ấy là top server Marco Polo, lừa tôi làm gì?]
Trần Xuyên thoáng khựng lại:
[?]
[Top server… Marco Polo?]
Ngu Ngư gửi đến một đoạn video:
[Video.]
Trần Xuyên nhấn mở.
Trên màn hình, Dao của Ngu Ngư đứng sát bên Marco Polo của Điệp. Dưới chân là bùa đỏ, bùa xanh, bên trái là huy hiệu top server của Marco.
Vừa vào giao tranh, Marco Polo nhanh chóng làm choáng ba tướng địch, sau đó kích hoạt chiêu cuối lao vào giữa đội hình đối phương. Ngu Ngư canh máu chuẩn mực, chờ đúng thời điểm ra đòn.
Khi dòng chữ “Triple Kill!” hiện lên trên màn hình, Dao đã gọn gàng kết liễu ba mạng.
Âm thanh hùng hồn vang ra từ video. Ngay sau đó, Marco Polo gửi một tin nhắn ngắn gọn:
“Làm tốt lắm.”
Video kết thúc.
Trên màn hình quay lại rõ ràng Ngu Ngư đã bật mic, nhưng Trần Xuyên chẳng nghe thấy giọng cô.
Vài giây sau cô nhắn thêm: [Tôi không tranh last hit đâu, là anh ấy bảo tôi lên đồ full phép. Cũng là anh ấy nhường tôi bùa đỏ, bùa xanh.]
Trần Xuyên nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Anh không vội trả lời mà chỉ im lặng nhìn vào màn hình.
Vừa xem xong video, Trần Xuyên lập tức hiểu ra mình đã thua ở đâu.
Chẳng cần nói ra, Ngu Ngư đã để anh tự nhìn thấy.
Tâm trạng rối bời, Trần Xuyên đăng nhập game, mở danh sách thân mật của cô rồi tìm đến trang cá nhân của Điệp.
Top server Marco Polo.
Hàng loạt danh hiệu top nhỏ của các xạ thủ khác.
Đi rừng cũng đạt cấp độ 60.
So với anh, người kia rõ ràng chói mắt hơn hẳn.
Cơn khó chịu trong lòng ngày càng lớn. Nếu trước đây là cảm giác bực bội mơ hồ, thì giờ đây, nó đã trở nên rõ ràng đến mức nghẹn lại. Không chỉ khó chịu với Ngu Ngư mà anh còn bắt đầu nảy sinh địch ý với cái tên “Điệp”.
Chơi với anh thì không mở mic.
Chơi với thằng kia thì mở mic chứ gì?
Ngu Ngư: [Thấy rồi chứ gì? Tôi đi ngủ đây.]
Trần Xuyên vặn hỏi: [Sao em ngủ được thật à?
Trần Xuyên: [Cẩn thận hắn ta là kẻ lừa đảo đấy.]
Trần Xuyên: [Em với hắn mở mic nói gì vậy?]
Trần Xuyên: [Không phải tôi nói chứ, trên đời này không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống đâu. Hắn để em chơi Dao, cho em dựa hơi để lên top server, rốt cuộc là vì cái gì? Mà em không nhận ra à? Hắn còn để chế độ ẩn danh thân mật nữa kìa. Nếu không có gì mờ ám thì giấu giếm làm gì? Em xem tôi có che giấu gì không?]
Một tràng tin nhắn được gửi đi dồn dập. Lúc này, bình tĩnh và lý trí vốn có của Trần Xuyên đã hoàn toàn biến mất.
Ngu Ngư: [Thay vì bôi nhọ người khác, sao không tự nâng cao bản thân.]
Đây là một câu nói cô mới học được trên mạng.
Có lẽ vì đã gửi đi quá nhiều những câu chữ xa lạ, cảm giác hồi hộp trong lòng cũng dần phai nhạt.
Trần Xuyên: [Buồn cười thật đấy.]
Ngu Ngư: [Mùa giải mới, tôi sẽ đánh Dao lên danh hiệu Kim Tiêu. Ai cản đường, người đó tự chịu trách nhiệm.]
Câu này cô nói một cách rất tự nhiên.
Trần Xuyên: [Em bảo ai cản đường?]
Ngu Ngư: [Tôi có nhắc đến cậu đâu?]
Nhưng nếu không phải ám chỉ anh, thì là ám chỉ ai?
Lần đầu tiên trong đời, Trần Xuyên cảm nhận được thế nào là bị đem ra so sánh, thế nào là bị ghét bỏ. Tất cả những điều này đều đến từ một người mà trước đây anh chưa từng đặt vào mắt: Ngu Ngư.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Câu tiếp theo của cô thậm chí còn khiến anh nghẹn họng:
[Ngủ ngon nhé, anh Trần Xuyên. Lần sau muốn nói chuyện với em, nhớ gửi ảnh trước, nếu không em không rep đâu.]
Nói xong, cô thản nhiên đặt điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ.
Không ai có thể làm phiền giấc ngủ của cô. Từ giờ trở đi, cô sẽ sống nhờ nhan sắc của mình.
So với sự dứt khoát của Ngu Ngư, Trần Xuyên – người bị cô phũ thẳng mặt – lại chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Anh đã hoàn toàn quên mất rằng chỉ mới vài ngày trước, chính mình còn là người ghét bỏ cô. Cũng quên luôn rằng,trước đây đã xem cô như một công cụ leo rank.
Nhưng bây giờ thì sao?
Thái độ lúc gần lúc xa của cô khiến anh bức bối không yên.
Anh lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. Cuối cùng, bực bội bật dậy, mở game, tìm một trận chơi cho khuây khỏa.
Trùng hợp làm sao, trong team lại có một người chơi Dao.
Vừa thấy anh cầm huy hiệu Kim Tiêu (huy hiệu vàng), Dao lập tức treo trên người anh suốt cả trận.
Khung cảnh này…
Giống như một sự sắp đặt trớ trêu nào đó.
Trận này Trần Xuyên lại gánh team, chẳng khác gì trận đấu đầu tiên giữa anh và Ngu Ngư.
Thậm chí, sau khi trận đấu kết thúc, Dao kia còn gửi lời mời kết bạn.
Có lẽ vì vẫn còn tức, Trần Xuyên chẳng nghĩ nhiều mà nhấn đồng ý.
Chẳng bao lâu sau, cô ta gửi lời mời song đấu.
Ban đầu anh định từ chối.
Nhưng…
Hình ảnh Ngu Ngư bám trên Marco Polo, tự tin đoạt lấy triple kill lại cứ ám ảnh trong đầu.
Anh do dự trong hai giây, rồi ấn “Đồng ý”.
Hai trận đấu diễn ra trong lặng lẽ, anh dẫn Dao giành chiến thắng cả hai.
Lúc chuẩn bị thoát game, Dao lại gửi tin:
[Lần sau có thể tiếp tục đánh cùng nhau không?]
Ban đầu anh không định trả lời.
Nhưng rồi hình ảnh cũ lại hiện ra lần nữa, anh cau mày gõ một câu:
[Được thôi.]
Nhận được câu trả lời, Dao tranh thủ cơ hội hỏi tiếp:
[Kết bạn WeChat nhé?]
Không chút do dự, Trần Xuyên gửi tài khoản qua.
Anh biết Ngu Ngư đã ngủ say nhưng vẫn chụp lại lịch sử trận đấu cùng Dao rồi gửi cho cô.
Kèm theo một tin nhắn:
[Mới dẫn một Dao leo rank, cảm giác cũng khá ổn đấy chứ.]
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Ngu Ngư đã thấy tin nhắn này. Cô thoáng trầm ngâm rồi đột nhiên nhớ ra.
Lục lại ký ức, cô chợt nhớ ra.
Chẳng phải chính là
Vừa nghĩ đến khoảng thời gian trước đây, bản thân mình đã vì vì cô gái này mà buồn bực không thôi, tâm trạng của Ngu Ngư bỗng trở nên phức tạp.
Thực ra cô không có ý kiến gì với người kia.
Nhưng với Trần Xuyên thì có đấy.
“Chó vẫn là chó, chẳng bao giờ bỏ được thói quen xấu.” (Câu gốc tác giả viết “Chó vẫn là chó, chẳng bao giờ bỏ được thói ăn phân.” Mình có điều chỉnh một chút cho nhẹ nhàng hơn.)
Ngu Ngư khẽ lẩm bẩm.
Cô thừa nhận mình là người thiên vị. Nhưng kiếp trước cô chưa từng đi tìm Marco Polo để đánh đôi. Vậy mà anh ta vẫn ngang nhiên dẫn theo Dao song đấu. Khi đó, cô ngoan ngoãn biết bao, luôn mù quáng nghe theo lời Trần Xuyên. Dù anh ta có vô tâm đến đâu cũng không thể không nhận ra.
Nhưng rồi sao?
Là anh ta biết cô thích mình nhưng lại chẳng thèm để tâm.
Nếu không, tại sao vừa xem xong video của cô gửi hôm qua, hôm nay đã vội vàng tìm ngay một Dao mới để song đấu?
Rồi còn cố tình gửi chiến tích cho cô xem nữa chứ.
Cô hiểu rõ, một con vịt con xấu xí, vừa tự ti vừa ngốc nghếch, nếu không dám lên tiếng, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực nhìn thứ mình trân trọng bị người khác cướp mất.
Giống hệt như kiếp trước của cô.
Vậy nên, chẳng cần phải bận tâm cái gọi là “muốn tránh một cái kết, tốt nhất đừng để nó bắt đầu”.
Thay vào đó, cô nên “để mọi thứ bắt đầu, trước khi nó kịp kết thúc.”
Thực ra, việc Trần Xuyên gửi cho cô tấm ảnh chụp màn hình này, ít nhiều cũng chứng tỏ anh ta đã để tâm.
Chỉ là, cái cách Trần Xuyên thể hiện lại giống như muốn trả đũa hơn là quan tâm thực sự.
Nếu đổi lại là Tô Điệp, khi nhận được một video tương tự từ cô, anh chắc chắn sẽ khen cô chơi giỏi trước.
Sau đó mới nhẹ nhàng hỏi:
“Muốn thử phối hợp với Marco Polo của tôi không?”
~
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Ngu Ngư bước ra phòng khách, tìm một góc có ánh sáng dịu nhẹ để trải thảm yoga tập giãn cơ một lúc.
Trước đây, Ngu Ngư không có thói quen tập thể dục. Nhưng ba tháng sau sẽ có một trận chiến cam go, cô phải chămsóc bản thân thật tốt.
Chú trọng giấc ngủ, kiên trì rèn luyện vóc dáng. Khi nhìn vào gương thấy sắc mặt ngày càng rạng rỡ, cô không kìm được mà nở nụ cười mãn nguyện.
Bước vào phòng tắm một lần nữa, Ngu Ngư lặng lẽ nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Có một sự thay đổi mơ hồ trong cô.
Giống như dây leo vừa nảy mầm bắt đầu vươn ra ngoài. Thế giới của cô cũng trở nên rộng mở hơn, khoáng đạt hơn.
“Tướng do tâm sinh”
Câu nói này có lẽ thực sự đúng.
Gần đây, cô đã mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, cũng đặt hàng loạt bộ quần áo mà trước đây chưa từng thửqua.
Những ngày này, cô kiên trì dưỡng da, đều đặn tập thể dục. Kiếp trước, cô chưa từng để tâm đến khuôn mặt này.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác.
Một khuôn mặt cũng giống như một đóa hoa.
Muốn nó nở rộ rực rỡ thì phải biết cách nâng niu chăm chút.
Muốn nó giữ được lâu thì phải biết cách bảo vệ.
Vì muốn theo đuổi nghiệp diễn xuất nên cô đã mua một vài cuốn sách liên quan đến nghệ thuật biểu diễn. Từ nhỏ, cô đã khắc ghi một câu nói, vậy nên tốc độ đọc của cô không hề chậm
“Người không đẹp thì phải đọc nhiều sách.”
Dù chưa từng đứng nhất toàn khối, nhưng cô vẫn không ít lần giữ vững vị trí đầu bảng trong lớp.
Cô thông minh, có chí tiến thủ.
Chỉ tiếc là tâm lý lại không đủ vững vàng.
Những chuyện xảy ra hồi cấp ba đã giáng một đòn mạnh vào cô, khiến cô mất hết động lực học tập. Nhưng may thay, cuối cùng cô vẫn thi đỗ vào trường đại học mong muốn, cũng có thể coi là không quá tệ.
Gạt đi những ký ức cũ, cô lật sách đọc tiếp.
Ngồi trong phòng khách lâu quá, ánh sáng hắt vào khiến mắt có chút khó chịu. Cô quay về phòng ngủ, chỉnh đèn lên rồi tiếp tục đọc.
~
Sau khi hoàn thành kế hoạch học tập đã đặt ra trong ngày: Xem một bộ phim, quan sát kỹ diễn xuất của từng diễn viên rồi nghiêm túc đọc thêm một phần sách về kỹ thuật diễn xuất.
Một ngày vừa bình yên vừa trọn vẹn.
Cảm giác đọc xong một cuốn sách chẳng khác nào vừa chăm sóc bản thân bằng một liệu trình dưỡng da trọn vẹn: thư giãn mà vẫn đầy an tâm.
Tận sâu trong lòng, dù cô muốn trở thành kiểu “gái hư”, làm một số chuyện “không cần bỏ công sức mà vẫn được lợi”nhưng cô cũng hiểu rõ:
Ngay cả khi muốn có tất cả mà không cần nỗ lực, thì bản thân cũng phải có đủ thực lực mới có thể làm được.
Mà thực lực đó, chỉ có thể do chính cô tạo ra.
~
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối ngày len qua khe hở rèm cửa, lặng lẽ phủ lên đầu ngón tay cô. Đúng lúc ấy, cô vừa hoàn thành nhiệm vụ học tập trong ngày. Nhìn thấy khoảnh khắc này, cô chợt này ra một ý tưởng.
Cô giơ điện thoại lên, chụp lại bàn tay mình dưới ánh chiều tà, rồi đăng lên vòng bạn bè.
Vẫn như trước, chỉ nhóm “Vương Giả” mới có thể nhìn thấy.
Cả một ngày trời, cô chẳng hề trả lời tin nhắn của Trần Xuyên.
Kết quả là, anh ta dành cả buổi chiều để song đấu với cô nàng Dao kia.
Thậm chí, còn cố tình không tắt lịch sử trận đấu.
Đến tối, trong lúc dùng bữa ở nhà hàng, Trần Xuyên lơ đãng mở lại khung trò chuyện với Ngu Ngư. Tiện tay, anh nhấn vào ảnh đại diện của cô.
Lập tức thấy cô vừa đăng một bài mới.
Trong ảnh, những ngón tay thon dài khẽ đặt trên trang sách. Ánh nắng mờ nhạt len qua khe cửa, phủ lên làn da trắng một lớp màu mỏng manh, trong veo như ngọc. Đầu ngón tay điểm chút sắc hồng dịu nhẹ.
Không thể phủ nhận, tay cô đẹp vô cùng.
Nhưng thứ khiến anh không thể rời mắt không phải là vẻ đẹp đơn thuần kia, mà là khí chất đặc biệt bao trùm cả bức ảnh.
Giống hệt lần trước.
Một đôi mắt đen láy, trầm tĩnh nhìn thẳng vào ống kính.
Khi một người bắt đầu cảm thấy một ai đó “khác biệt” so với tất cả những người khác…
Thì người đó coi như “xong rồi”.
Dĩ nhiên, Trần Xuyên vẫn chưa ý thức được điều này.
Anh ta chỉ vô thức nhìn chằm chằm vào bức ảnh, không mất thời gian.
Bức ảnh không có chú thích.
Những ý nghĩa của nó, dường như đã gói gọn trong tấm hình này rồi.
Anh liếc nhìn thời gian đăng bài, chẳng nghĩ ngợi nhiều, ấn “thích”.
Ngay sau đó, ngón tay khựng lại giữa chừng. Do dự, định rút lại.
Nhưng sau vài giây chần chừ, cuối cùng vẫn giữ nguyên.
Sau bữa tối, không biết làm gì, anh lại mở khung trò chuyện với Ngu Ngư, lặng lẽ lướt xem.
Anh còn chưa kịp viết gì thì bỗng dưng cô nhắn tin tới.
Ngu Ngư: [Biết tôi muốn lấy danh hiệu Kim Tiêu của Dao, vậy mà anh tìm người mới nhanh thật đấy?]
Cô sao chép nguyên xi dòng tin nhắn mà Trần Xuyên từng gửi cho cô trước đó, rồi quăng thẳng lại cho anh ta.
Vừa đọc xong câu này, Trần Xuyên lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Và đúng như dự đoán, tin nhắn tiếp theo liền đến:
Ngu Ngư: [Tôi còn định mùa giải mới sẽ thử chơi Dao rồi bám trên anh. Nhưng giờ thì thôi vậy.]
Cô chỉ đơn giản trả lại đúng những gì anh ta đã làm với mình.
Trần Xuyên: [Em muốn nói gì?]
Ngu Ngư: [Tôi đã nói với anh rồi mà, tôi không làm “phương án dự phòng”, anh Trần Xuyên]
Trần Xuyên: [Em đừng có thiên vị thế chứ. Em có thể chơi Dao bám trên đầu thằng khác, còn tôi thì không thể song đấu với Dao khác à?]
Ngu Ngư: [Có đâu, tôi đâu có bảo anh không thể song đấu với Dao đâu.]
Trần Xuyên: [Vậy ý em là gì?]
Ngu Ngư: [Ý tôi là… anh hết thú vị rồi.]