“Trước đây em từng quen một tên tra nam trên mạng. Anh ta chỉ coi em như công cụ để cày thành tích, không hề tôn trọng em. Thậm chí, còn mắng em đến mức bật khóc. Cũng vì vậy, em mới nghĩ đến việc tìm một top server để chơi chung. Nếu thực sự ghép CP với anh, em sẽ cảm thấy có lỗi. Em không muốn lừa dối anh. Thật ra, em rất thích tính cách của anh. Chúng ta làm bạn đi. Chuyện sau này, đợi em giải quyết xong với tên kia rồi hãy nói.”
Ngu Ngư vừa dứt lời, lại âm thầm khen ngợi tính cách của Tô Điệp một lần nữa.
Tô Điệp lập tức nắm bắt được ba từ khóa quan trọng.
Tra nam.
Em ấy đã khóc.
Em ấy rất thích tính cách của mình.
Thông tin trong lời cô nói thực sự rất nhiều.
Nhưng kết quả mà nó dẫn đến lại không phải điều anh mong đợi.
Anh muốn ghép CP với cô.
Tô Điệp hỏi:
“Anh ta rất giỏi sao?”
Ngu Ngư lắc đầu:
“Không đâu, chỉ có một vài danh hiệu nhỏ trong bảng xếp hạng thôi. Hơn nữa… anh ta còn luôn muốn em chơi tướng hỗ trợ.”
Tô Điệp trầm giọng:
“Vậy đừng để anh ta ảnh hưởng đến tâm trạng của em nữa.”
Ngu Ngư cười khẽ nhưng trong giọng nói lại mang theo chút uể oải:
“Chính vì không để ý đến anh ta nữa mới khiến em bực mình hơn đây.”
Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt cô bỗng trầm xuống.
Tô Điệp nhớ lại câu ‘Anh ta từng khiến em khóc’ mà cô ấy vừa nói.
Cảm xúc trong lòng vừa mới dâng lên, lại bị câu nói này đè xuống.
Tô Điệp:
“Vậy em định làm thế nào?”
Ngu Ngư đáp ngay, bình thản như thể đang nói về một chuyện vô cùng hiển nhiên:
“Em muốn khiến anh ta khóc.”
Câu nói ngắn gọn, dứt khoát, không chút do dự.
Điều kỳ lạ là những lời nói này lại mang đến một cảm giác lạnh lẽo khó tả. Không phải vì nó hung ác, mà vì sự bình tĩnh đến đáng sợ trong chất giọng của cô ấy khi thốt ra.
Tô Điệp đã uống chút rượu, đầu óc hơi mơ hồ nên không chắc có phải mình vừa nghe lầm hay không.
“Em nói gì cơ?” Anh hỏi lại một lần nữa.
Ngu Ngư không chớp mắt, lặp lại với giọng điệu nhàn nhạt: “Em muốn khiến anh ta khóc.”
Rất khó để diễn tả cảm giác của Tô Điệp khi nghe cô thốt ra những lời này bằng một giọng mơ hồ, nhẹ tựa sương khói.
Anh hiếm khi cảm thấy một ai đó đặc biệt chỉ nhờ vào lời nói thay vì hành động thực tế.
Thế nhưng, lời của Ngu Ngư không chỉ đặc biệt mà còn sắc bén đến mức khiến anh có chút nhói buốt. Cũng chính vì sự sắc bén ấy, cô bỗng mang theo một nét quyến rũ khác biệt trong mắt anh.
Tựa một đóa hồng rực rỡ, chủ động mọc lên những chiếc gai nhọn.
Tô Điệp mất một lúc mới xua đi được những mảnh “tuyết” hỗn loạn trong tâm trí mình.
Rượu dường như đã bắt đầu ngấm khiến suy nghĩ của anh trở nên chậm chạm hơn.
Giọng anh trầm xuống: “Em đừng để bản thân bị tổn thương.”
Ngu Ngư chớp mắt hỏi: “Vậy sau này anh vẫn sẽ chơi game với em chứ?”
Tô Điệp đáp ngay: “Tôi không phải kiểu người bắt cá hai tay.”
Câu này ẩn chứa một hàm ý chính là: Rất có thể anh sẽ dẫn người khác chơi cùng.
Thế nhưng, thay vì phản ứng theo lẽ thường, Ngu Ngư lại đi một nước cờ chẳng ai ngờ tới.
“Người đàn ông hiểu đàn ông nhất.”
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Sau này nếu em gặp phải chuyện gì, có thể hỏi anh không?”
Tô Điệp vốn định nói mình chưa bao giờ giữ liên lạc hay kết bạn trong game với bạn gái cũ.
Nhưng câu nói này của Ngu Ngư lại khiến anh đổi ý.
Dù sao thì, cô cũng chưa từng là bạn gái của anh.
Với lại…
Cuộc sống nhàm chán của anh đã kéo dài bao nhiêu năm nay.
Mà cảm giác chơi game với Ngu Ngư lại có chút khác biệt.
Không diễn tả rõ ràng, nhưng anh nghĩ, giúp cô một chút cũng chẳng sao cả.
“Được thôi.”
Cuối cùng, Tô Điệp đồng ý với yêu cầu của cô.
Ngu Ngư lại hỏi: “Nếu sau này em muốn đánh lấy Kim Tiêu (danh hiệu vàng), có thể gọi anh đi cùng không?”
Cô khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo chút tinh nghịch: “Sau này, nếu em gặp được một xạ thủ giỏi như anh thì sao?”
Lần này chẳng khác nào lại khen Tô Điệp một lần nữa. Ai mà chẳng thích được khen cơ chứ?
Chính vì thế, dù lúc đầu anh đã từ chối nhưng trong lòng vẫn hơi dao động.
Cuối cùng, anh lại thỏa hiệp: “Cũng được, nhưng với điều kiện là tôi chưa có cặp đôi mới trong game.”
Ngu Ngư bật cười: “Chuyện đó tất nhiên rồi. Em cũng giống anh, đều có nguyên tắc cả.”
Lại thêm một lời khen khéo léo, nhấn mạnh rằng anh là một người có nguyên tắc. Với cách nói chuyện này, ai mà không xiêu lòng? Huống hồ, Tô Điệp thực sự đã uống chút rượu trước khi về nhà.
~
Sau vài trận game với Tô Điệp, Ngu Ngư quyết định đi ngủ.
Mở WeChat, cô phát hiện Trần Xuyên lại nhắn tin cho mình.
Kể từ lần trước, sau khi Trần Xuyên không gọi cô vào đội còn cô thẳng thừng từ chối lời mời ghép đội trong game. Anh đã gửi cho cô hai tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên là ngay tối hôm đó, sau khi cô từ chối:
[Cậu đánh đôi với ai thế? Dao chơi vui đến vậy à?]
Hôm nay, anh ta tiếp tục gửi một lời mời ghép đội trong game. Tuy nhiên, Ngu Ngư vẫn phớt lờ mà tiếp tục chơi với Tô Điệp.
Sau đó, Trần Xuyên nhắn thêm một câu:
[Sau này cậu không chơi với tôi nữa à?]
Ngu Ngư trả lời ngắn gọn:
[Không phải, chỉ là tôi bận thôi.]
Ngay lập tức hiện trạng thái “đang nhập tin nhắn” xuất hiện.
Chẳng bao lâu, một tin nhắn mới được gửi đến:
[Cậu không phải đang đánh đôi sao?]
Cô thản nhiên đáp lại:
[Ừ, đúng vậy.]
Trần Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, rồi nhắn tiếp:
[Tôi đã gửi lời mời cho cậu.]
Ngu Ngư lạnh nhạt đáp:
[Tôi thấy rồi mà.]
Nếu cô có thể dùng chính cách của Tô Điệp để đối phó với anh, thì cũng có thể dùng chính cách của Trần Xuyên để phản kích lại.
Trần Xuyên:
[???]
Ngu Ngư:
[Chỉ có anh được đi tìm người khác chơi game, còn tôi thì không sao? Tôi đâu phải bảo mẫu của anh.]
Trần Xuyên:
[Gì mà bảo mẫu?]
Ngu Ngư:
[Anh nhớ đến thì gọi, không nhớ thì vứt sang một bên. Tôi phải nhường đường giữa cho anh ăn, kiểm soát tầm nhìn cũng là tôi, mạng cũng phải để anh lấy. Nếu tôi không phải bảo mẫu thì là gì?]
Trần Xuyên nhìn đoạn tin nhắn dài mà cô vừa gửi, bỗng chốc không thể phản bác được.
Thậm chí, một cảm giác áy náy âm ỉ dâng lên trong lòng.
Trước đó, anh vẫn tự nhủ không cần để tâm đến cô.
Thế nhưng, trong hai ngày Ngu Ngư không còn chơi cùng đội năm người, xạ thủ và hỗ trợ thỉnh thoảng cứ nhắc đến cô.
Giống như trụ cột của cả đội đã biến mất vậy.
Dù pháp sư mới cũng không tệ, nhưng lối đánh lại thiên về sát thủ pháp sư. Mà sát thủ là chủ lực, cần ăn tài nguyên vàcướp mạng. Vì vậy, làm sao có thể mang lại trải nghiệm chơi game thoải mái cho đồng đội như trước đây?
Thỉnh thoảng, pháp sư mới cũng sẽ chiều ý họ, chọn những tướng như Tây Thi, Kim Thiền hay Vương Chiêu Quân.Nhưng bản chất khó đổi, ngay cả khi chơi tướng hỗ trợ vẫn lên full phép công kích.
Chẳng riêng gì xạ thủ và hỗ trợ, ngay cả Trần Xuyên cũng dần nhận ra sự thiếu vắng của Ngu Ngư. Nhưng mỗi lần anh gửi lời mời, cô lại chẳng buồn phản hồi, hoàn toàn phớt lờ.
Lời biện hộ của Trần Xuyên trở nên yếu ớt đến mức chính bản thân anh ta cũng cảm thấy gượng gạo:
[Tôi không biết cậu nghĩ như vậy.]
Ngu Ngư:
[Giờ thì biết rồi đấy?]
Trần Xuyên:
[… Biết rồi.]
Chần chừ một lúc Trần Xuyên lại hỏi tiếp:
[Vậy, cậu không định chơi với tôi nữa à?]
Ngu Ngư:
[Không hẳn.]
Trần Xuyên:
[Vậy bây giờ lên game đi?]
Ngu Ngư:
[Tôi vừa off, chuẩn bị đi ngủ rồi.]
Trần Xuyên:
[Thế còn ngày mai thì sao?]
Ngu Ngư:
[Mai tính tiếp.]
Ở kiếp trước, cô chưa từng nói chuyện với Trần Xuyên bằng thái độ mang theo cảm xúc như thế này.
Nhưng việc bày tỏ suy nghĩ của bản thân mình rất quan trọng.
Dù rằng, trái tim cô vẫn chưa quen, vẫn đập loạn nhịp một cách không kiểm soát.
~
Trần Xuyên vốn là người dễ bực nhưng cũng dễ nguôi. Tuy nhiên, lúc này đây, chính anh cũng không biết điều gì đã khiến mình cứ kiên trì đến vậy.
Anh cau mày, nhưng vẫn nhắn lại một câu, thậm chí có thể coi là rất kiên nhẫn:
[Vậy làm thế nào để ngày mai cậu có thể chơi với tôi?]
~
Ngu Ngư nhìn chăm chú vào tin nhắn này, khoé môi khẽ cong lên trong bóng tối.
Mới có hai ngày thôi mà, đã không chịu nổi rồi sao?
Trước kia không phải rất lạnh lùng sao?
Sự thỏa hiệp lộ liễu này như một vết nứt trong lòng cô, khiến cảm giác khó chịu càng trở nên rõ ràng hơn. Nó giống một mũi khoan sắc bén, từng chút một phá vỡ lớp vỏ cứng nhắc bên ngoài. Buộc cô phải bộc lộ ra một con người hoàn toàn mới.
Ngu Ngư gõ một dòng chữ mà trước đây cô thậm chí chưa từng dám nghĩ đến:
[Tôi thích trai đẹp.]
Đôi tay trắng nõn của cô, nhẹ nhàng gõ ra những dòng chữ đầy ngang ngược.
Trần Xuyên nhìn tin nhắn có phần vô lý này, bất giác hơi hoang mang:
[Ý cậu là sao?]
Ngu Ngư:
[Nếu cậu là một trai đẹp cao 1m88, có cơ bụng 6 múi. Biết đâu tâm trạng tôi sẽ khá lên nhanh đấy.]
Cô cố gắng kiềm chế sự căng thẳng, chống lại cảm giác muốn thu mình lại.
Khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh gửi đi dòng tin nhắn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Trần Xuyên:
[?]
Trần Xuyên:
[6.] (đỉnh đấy)
Nhưng Ngu Ngư tự nhủ rằng mình không thể lùi bước.
Cô gửi một tin nhắn thoại qua, giọng điệu có chút xa cách, mang theo sự ghét bỏ nhàn nhạt:
“Hóa ra cậu không đẹp trai à? Không đẹp mà còn kiêu ngạo như vậy, còn dám đá tôi ra khỏi đội? Làm ơn tránh xa tôi ra, tôi không chơi game với xấu trai đâu. Trước đây tôi bị gì thế nhỉ… lại đi làm plan B cho một tên xấu trai.”
Lúc nói câu cuối, cô hơi vấp một chút vì chưa quen với kiểu nói này. Nhưng may mắn là không quá rõ ràng.
Trần Xuyên vốn định hỏi xem cô có ăn nhầm thuốc gì không.
Dù sao thì, cô lấy đâu ra lý do để biết mặt anh chứ?
Thế nhưng, ngay khi nghe đoạn tin nhắn thoại này, tâm lý anh bỗng chốc thay đổi một cách vi diệu.
Cô ấy nói… làm plan B cho anh?
Nhịp tim của Trần Xuyên có chút mất kiểm soát. Ngay sau đó, vành tai anh nóng bừng lên.
Trước đây, anh hoàn toàn không biết Ngu Ngư lại có một mặt như thế này.
Tuy nhiên, kể từ lần cô mở mic nói chuyện, mỗi tin nhắn, mỗi đoạn ghi âm của cô dường như đang dần vẽ nên một con người hoàn toàn khác trước mặt anh.
Một cá tính xa lạ, có chút bất định cùng với một sự mê hoặc khó tả ẩn sâu bên trong.
Kỳ lạ thật.
Nhưng cô có một sức hút khó hiểu, như thể có thể lôi kéo linh hồn người khác.
Cuối cùng, tay của Trần Xuyên còn nhanh hơn cả suy nghĩ.
Thậm chí chính anh cũng không ngờ rằng mình lại nghe lời đến vậy.
Anh mở album ảnh, lục tìm một bức ảnh của mình rồi thực sự gửi cho cô.
Trần Xuyên:
[Hình ảnh]
Trần Xuyên:
[Tôi không phải kẻ xấu xí.]
Ngu Ngư nhấn mở tấm ảnh mà Trần Xuyên vừa gửi đến.
Thực ra, cô rất nhát gan nhưng chút ác ý nhỏ bé trong lòng lại khiến cô giỏi giấu đi sự nhút nhát ấy.
Đây là lần đầu tiên từ kiếp trước đến nay, cô thực sự nhìn thấy gương mặt của Trần Xuyên.
Anh ta quả thực rất đẹp trai.
Trong ảnh, Trần Xuyên có sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh rõ ràng. Chiếc áo phông đen đơn giản nhưng mặc trên người vẫn toát lên khí chất khác biệt.
Anh hơi cau mày nhìn chằm chằm vào ống kính, mái tóc có chút rối.
Nhưng nghĩ lại, những người cô từng thầm thích trong quá khứ, dường như ai cũng rất đẹp trai.
Chỉ là! Cô chưa từng có được ai cả.
Cô cắn nhẹ môi, đắm chìm trong bức ảnh ấy.
Cùng lúc đó, Trần Xuyên đã rất lâu rồi mới cảm thấy căng thẳng như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi phản hồi của Ngu Ngư.
Nhưng ngay khi nhận ra cảm giác này, anh lại có chút bực bội.
Mình đang làm gì thế này?
Sao lại ngoan ngoãn nghe theo lời cô ấy như vậy?
Trần Xuyên cau mày, trông giống hệt vẻ mặt trong bức ảnh mà anh vừa gửi đi.
Đang định thoát khỏi khung chat thì đột nhiên, một tin nhắn từ Ngu Ngư gửi tới.
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, dễ nghe như mọi khi.
Nhưng nội dung lại quá đỗi hoang đường:
“Trần Xuyên? Tôi… Tôi hỏi cậu, sau này nếu cậu ra chợ mua đồ, người ta bảo mười đồng rưỡi, cậu chỉ đưa mười đồng thôi à?”
Trần Xuyên chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi:
[?]
Ngay sau đó, Ngu Ngư lại gửi một tin nhắn thoại khác. Cô còn trích dẫn cả đoạn tin nhắn cũ về “cơ bụng sáu múi”.
“Đúng là rất đẹp... Nhưng cậu không thấy thiếu thiếu gì sao?”
Trần Xuyên cảm thấy khó hiểu.
Sao càng nghe, lời cô nói càng kỳ lạ thế này?
Nhưng điều đáng chú ý nhất là… giọng cô hơi run rẩy. Cứ như thể chỉ cần một chút nữa thôi, cô sẽ vì căng thẳng mà bật khóc.
Thế nhưng, sự táo bạo trong lời nói của cô lại cứ như một hạt giống ngoan cố, không ngừng vươn lên.
Trần Xuyên đáp lại hai chữ ngắn gọn:
[Đừng có mơ.]
Ngay sau đó, anh lập tức thu hồi bức ảnh của mình.
Ngu Ngư:
[Cậu chán quá, tôi đi ngủ đây.]
Trần Xuyên:
[?]
Ngu Ngư:
[Mai gọi tôi chơi game sớm nhé, tôi buồn ngủ lắm rồi.]
Nói xong, cô thực sự tắt điện thoại, nhắm mắt ngủ luôn.
Điện thoại đặt bên cạnh, Trần Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình, cau mày, rồi gõ một câu:
Trần Xuyên:
[Cậu còn khó chiều hơn cả giáo viên chủ nhiệm của tôi ngày trước.]
[Mai cậu tốt nhất là lên đấy.]
Nhưng dù có thấy tin nhắn này, Ngu Ngư cũng sẽ không trả lời.
~
Sáng hôm sau, khi thức dậy, cô mới xem tin nhắn của Trần Xuyên.
Cô đáp lại một câu ngắn gọn:
[Không chịu nổi thì uống trà tím (hoa hồng).]
Đây là một thuật ngữ mới mà cô học được trên mạng.
Khi Trần Xuyên tỉnh dậy và đọc được dòng tin nhắn này, thái dương cũng giật giật.
Nhưng anh dường như đã cảm giác được có điều gì đó không ổn.
Vì vậy, lần này anh rất sáng suốt, không nhắn lại.
~
Mọi chuyện cứ thế yên ả trôi qua đến tối.
Đúng tám giờ tối, Trần Xuyên gọi cô vào đánh xếp hạng.
Và như dự đoán, Ngu Ngư vẫn lên đúng giờ.
Nhóm năm người quen thuộc lại tập hợp.
Xạ thủ là người hào hứng nhất khi thấy cô quay trở lại đội.
“Pháp sư của chúng ta cuối cùng cũng về rồi!”
Có cô trong đội, cậu cảm thấy như được hồi sinh.
Quả nhiên, buổi tối hôm đó đánh xếp hạng thuận lợi hơn hẳn.
Chỉ là, như thường lệ, Ngu Ngư không quá để ý đến Trần Xuyên.
Cô vẫn tận tâm giúp xạ thủ, thỉnh thoảng còn gửi tin nhắn “Hay lắm!” để động viên cậu ta.
Xạ thủ hỏi:
“Sao cậu không bật mic vậy?”
Ngu Ngư chỉ đáp:
“Không tiện lắm.”
Xạ thủ có chút tiếc nuối.
Có vẻ như cậu rất muốn nghe giọng cô, nhưng cũng không ép.
Mùa giải chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc.
Hiện tại việc chơi pháp sư trong đội với cô cũng không có gì to tát.
Dự định của cô là sang mùa giải sau mới bắt đầu leo bảng với Dao.
~
Vì bức ảnh kia, gần đây mỗi khi Trần Xuyên rủ, cô vẫn sẽ lên chơi game cùng anh ta.
Và các cuộc trò chuyện giữa họ lại quay về những chủ đề quen thuộc trong game.
Cứ như thể việc cô từng táo bạo đòi ảnh hay nói mấy câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước đó, chỉ là ảo giác của anh ta.
Trần Xuyên cảm thấy mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường.
Nhưng luôn có một cảm giác khó chịu không thể diễn tả được.
Cảm giác đó mơ hồ và không rõ ràng… nhưng lại khiến anh thấy phiền.
Vậy nên, tối hôm đó sau khi thoát game, Trần Xuyên kiếm cớ bắt chuyện với cô.
Trần Xuyên:
[Sao dạo này cậu không bật mic khi chơi game?]
Ngu Ngư:
[Không muốn bật thôi.]
Trần Xuyên:
[Hôm nay cậu lên Vinh Quang rồi đấy. Thế còn người từng song đấu với cậu trước đó đâu?]
Ngu Ngư:
[Hình ảnh]
Cô gửi một bức ảnh chụp màn hình về quan hệ thân mật trong game.
Trần Xuyên mở ra xem.
Và ngay lập tức, ánh mắt anh ta tối sầm lại.
Trong danh sách quan hệ thân mật của cô, xuất hiện một người mới.
Giá trị thân mật 500 điểm.
Là người duy nhất trong danh sách của cô.
Hơn nữa, biểu tượng rank của người đó không phải Vinh Quang.
Mà là Cao Thủ 100 Sao.
Trần Xuyên chưa từng lên 100 sao,
Thành tích cao nhất của anh ta cũng chỉ là Vinh Quang mà thôi.
Ngu Ngư:
[Cậu hỏi người ấy à?]
Ngu Ngư:
[Tự cậu xem đi.]
~
Giải thích một số chi tiết thú vị:
1. Câu hỏi về “mười đồng rưỡi”
- Đây là một phép ẩn dụ hài ước, ý Ngu Ngư muốn nói: “Anh gửi ảnh mà chỉ cho tôi xem một nửa (chỉ thấy đẹp trai mà không thấy cơ bụng), chẳng khác nào mua đồ mà bị thiếu số lượng!”
- Câu này khiến cho Trần Xuyên cảm thấy hoang đường nhưng cũng không biết phản bác thế nào.
2. Tính cách đối lập của hai nhân vật
- Trần Xuyên: Lạnh lùng nhưng lại bị cuốn theo cảm xúc của Ngu Ngư khiến anh khó chịu với chính mình.
- Ngu Ngư: Nhút nhát nhưng càng căng thẳng lại càng muốn làm liều. Dù giọng nói run rẩy vẫn cố gắng đẩy tình huống đi xa hơn.