Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 11: Chúng ta làm bạn nhé?

Khi nhận được tin nhắn từ hệ thống, Tô Điệp cùng vài người bạn đang chơi trò đoán chữ trong quán bar. Anh mở khung chat, giọng nói nhẹ nhàng của Ngu Ngư vang lên, tựa như làn khói mỏng len lỏi vào tai.

“Tô Điệp, đi đâu vậy?”

“Về nhà?”

“Cậu bị bệnh à? Uống được một nửa rồi mà lại đòi về?”

Tô Điệp không để tâm đến lời bạn, chỉ đáp qua loa rằng có việc sau đó đứng dậy rời khỏi ghế sô pha. Anh đi đến bãi đậu xe, đặt tài xế thuê rồi thẳng đường về nhà.

Tô Điệp nổi tiếng là người thay người yêu như thay áo, nhưng cũng rất “chung tình”.

Hơn nữa, anh ta còn cực kỳ thích yêu đương trên mạng. Theo một cách nào đó, cũng được xem như biết giữ mình.

Rất nhanh, Tô Điệp nhắn lại cho Ngu Ngư: [Được.]

Ngu Ngư vội vàng giải thích: [Em không cố ý gọi anh là “cún con” đâu… chỉ là thói quen thôi…]

Tô Điệp: [Không sao.]

Dù gì, hai chữ “cún con” này anh cũng nghe không biết bao nhiêu lần rồi.

Tô Điệp: [Tôi còn đang ở ngoài. Em cứ chơi trước vài trận đi, đợi tôi một tiếng.]

Ngồi ở ghế sau xe, anh cứ mở đi mở lại đoạn ghi âm giọng nói của Ngu Ngư để nghe.

Sự thật là Tô Điệp từng có không ít bạn gái.

Hôm qua, khi Ngu Ngư kết bạn WeChat, anh cũng chỉ tiện tay đồng ý. Thực ra, anh ta mới chia tay cô bạn gái mạng trước đó chưa lâu. Dù vậy, EQ của anh cực cao, bạn gái cũ nào cũng chia tay trong hòa bình, không ai làm phiền ai.

Lý do chia tay cũng rất đơn giản - không còn cảm giác nữa.

Không phải vì trước đây có tình cảm sâu đậm, mà là cảm giác vốn dĩ đã ít ỏi, giờ lại hoàn toàn biến mất.

Tô Điệp chưa bao giờ là kiểu người si tình, cũng không bao giờ làm khổ bản thân trong chuyện tình cảm.

Thích thì tiến tới. Không có cảm giác thì chia tay. Khoảng thời gian độc thân ngắn hay dài hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của anh.

Về lý do tại sao không tìm người yêu ngoài đời, thực tế ngoài đời anh cũng từng hẹn hò không ít. Chỉ là đến cuối cùng, vẫn cảm thấy yêu đương trên mạng tiện hơn.

Từ thời trung học, Tô Điệp đã là huyền thoại trong lòng các cô gái. Dù trường có bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp, không ai từng duy trì được mối quan hệ với anh quá nửa tháng. Người này “thả thính khắp nơi”, nhưng chẳng bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai.

Anh cũng chưa bao giờ thực sự nếm trải nỗi đau của tình yêu.

Các cô gái từng bàn tán với nhau:

“Nếu hẹn hò với một hot boy bình thường có độ khó là 1, thì để yêu lâu dài với Tô Điệp, độ khó phải là 100.”

“Mình thực sự rất tò mò, cuối cùng ai sẽ khiến cậu ta sa vào lưới tình?”

Thậm chí, còn có người đoán rằng Tô Điệp có khi là gay.

~

Trở về nhà, sau khi online, Tô Điệp phát hiện Ngu Ngư đang trong trận đấu.

Anh nhấn vào avatar nhỏ của cô, thấy cô đang chơi chế độ đỉnh cao.

Hơn nữa, cô còn cầm tướng Dao.

Tô Điệp: [Tôi đợi em.]

Ngu Ngư: [Được thôi ~]

Khi vừa kết thúc trận, bị Tô Điệp kéo vào phòng chờ, Ngu Ngư vẫn còn lẩm bẩm: “Chơi Dao trong chế độ đỉnh cao đúng là hơi khó đánh.”

Tô Điệp hỏi: “Sao thế? Thua à?”

Ngu Ngư báo cáo: “Không hẳn là thua, nhưng cũng không dễ dàng như khi chơi với anh.”

Tô Điệp không trêu chọc cô, ngược lại còn nghiêm túc nói: “Vậy sau này đừng đánh chế độ đỉnh cao nữa, muốn chơi Điêu Thuyền thì cứ chơi với tôi.”

“Chơi game mà không vui thì còn ý nghĩa gì nữa?”

~

Việc Tô Điệp được nhiều cô gái yêu thích là điều đương nhiên.

Nghĩ mà xem, một top server Marco Polo, quan tâm đến cảm xúc của em trong game, giọng lại còn hay như thế này.Bất kỳ cô gái bình thường nào - ví dụ như Ngu Ngư của kiếp trước - nếu ở bên anh ta, cũng sẽ ngay lập tức rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào này.

Nhưng Ngu Ngư bây giờ đã khác.

Cô nhận ra Tô Điệp có một điều đặc biệt: Anh ta luôn tạo cho người khác cảm giác chân thành. Chính vì vậy, rất dễ khiến người khác nảy sinh thiện cảm với anh ta.

Ngu Ngư không có nhiều kinh nghiệm trong việc nhìn thấu lòng người, nên cô bắt đầu cảm thấy tò mò về anh.

Nhưng sự tò mò này không xuất phát từ tình yêu, mà là vì cô cảm thấy tính cách đáng yêu của Tô Điệp rất đáng để nghiên cứu và học hỏi.

Dù là sự dịu dàng thoáng qua, hay những lời nói nũng nịu giả vờ. Tất cả chỉ là kỹ năng nhất thời để lấy lòng người khác.

Nhưng nếu muốn một ai đó thật lòng yêu mình, hoàn toàn bị cuốn vào mình, thì dường như cần có thứ gì đó giống như Tô Điệp đang sở hữu.

~

Ngu Ngư nghiêm túc nói:

“Không được đâu, em muốn đánh Dao lên top server.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng mỗi khi kết thúc câu đều có một sự ngắt quãng nhỏ, thể hiện rõ sự kiên định.

Tô Điệp nhướng mày, có chút bất ngờ:

“Top server? Em biết mà, hầu hết người chơi Dao trong bảng xếp hạng đều bỏ tiền ra thuê người đánh hộ. Tự leo lên đó gần như bất khả thi.”

Cách nói chuyện của anh vẫn như thường lệ, luôn mang lại cảm giác như đang đứng ở góc nhìn của cô, thực sự đặt mình vào hoàn cảnh của cô mà suy nghĩ.

Nhưng…

Có lẽ đây chỉ là một cái cớ, để anh có thể chơi với cô nhiều hơn.

Ngu Ngư thản nhiên hỏi:

“Anh chơi Marco Polo giỏi như thế, không thể giúp em leo lên à?”

Tô Điệp bật cười, giọng điệu vừa bất lực vừa có chút nuông chiều:

“Dựa vào điểm thành tích thì tôi có thể giúp em, nhưng về sau thì rất khó đấy. Em còn phải đánh cả chế độ đỉnh cao nữa.”

Nghĩ một chút, anh đề nghị:

“Hay là đặt một mục tiêu nhỏ trước đã, leo lên hạng vàng với Dao đi?”

Ngu Ngư suy nghĩ vài giây rồi nhẹ giọng đáp: “Được thôi.”

Giây phút này, khi đã không còn giữ ấn tượng cứng nhắc về Tô Điệp nữa, cô chợt nhận ra rằng chơi game với anh ta cũng thú vị hơn rất nhiều.

“Tô Điệp, anh cho em bùa đỏ và bùa xanh. Lỡ như bạn gái cũ của anh biết được, có tức giận không?”

Tô Điệp hơi sững lại.

Quả thực, cách nói chuyện của Ngu Ngư có chút không theo quy tắc thông thường.

Nhưng anh cũng không cảm thấy gánh nặng gì, chỉ thản nhiên đáp:

“Không sao, trước đây tôi cũng từng cho họ.”

Nếu chỉ đơn thuần là hỏi, sẽ dễ biến thành chất vấn.

Vì vậy, Ngu Ngư học theo cách nói chuyện của Tô Điệp, khẽ cười:

“Anh thật là thành thật, lúc nào cũng vậy sao?”

Tô Điệp cười nhẹ, không hề do dự:

“Chuyện này cũng đâu có gì để nói dối.”

Ngu Ngư nghiêng đầu, cười tủm tỉm:

“Anh đáng yêu thật đấy.”

Lời khen thẳng thắn của cô khiến Tô Điệp bất giác sững lại. Bình thường, anh rất hay khen người khác như vậy. Nhưng rất hiếm khi có ai dùng chính cách đó để khen lại anh.

Thế nhưng, cảm giác này lại rất dễ chịu.

Trên đời này, không ai là không thích được công nhận.

Khóe môi anh khẽ cong lên.

Ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của Ngu Ngư lại vang lên:

“Tô Điệp, anh từng hẹn hò với bao nhiêu cô gái rồi?”

Tô Điệp vẫn giữ thái độ thành thật, nhưng lần này giọng anh có chút bất đắc dĩ:

“Đếm không xuể nữa, chắc là rất nhiều.”

Ngu Ngư tiếp tục dùng chính cách của anh để đối phó lại:

“Em đoán được rồi.”

Tô Điệp bật cười:

“Rõ ràng vậy sao?”

Ngu Ngư:

“Cũng không hẳn, chỉ là… có cảm giác thế thôi.”

Tô Điệp: “Cảm giác gì?”

Khóe môi Ngu Ngư khẽ cong lên, cô chậm rãi đáp:

“Giác quan thứ sáu thôi. Nhưng thật kỳ lạ, em có cảm giác anh đã từng hẹn hò với rất nhiều cô gái, nhưng đồng thời lại thấy… điều đó hoàn toàn hợp lý.”

“Hửm?”

Ngu Ngư khẽ cười:

“Em đã nói rồi, anh rất dễ khiến người khác yêu thích.”

Giọng nói mềm mại của cô mang theo chút quan tâm, tạo cảm giác ấm áp và chân thành, từ đó lại càng giống như đang chất chứa cảm xúc sâu sắc.

Nếu Tô Điệp thực sự để ý, anh sẽ nhận ra cách nói của cô rất giống anh, nhưng vẫn mang theo nét đặc trưng riêng của cô ấy.

Có lẽ vì hơi men còn vương chưa tan hết, Tô Điệp cảm thấy đầu óc mình như bị phủ một lớp tuyết lạ lẫm. Cơn lạnh len lỏi vào trong, nhưng lại mang theo một cảm giác nóng bừng khó tả.

Câu hỏi tiếp theo của Ngu Ngư lại vang lên.

“Tô Điệp, vậy anh chia tay bạn gái trước vì lý do gì?”

Anh đáp mà không cần suy nghĩ:

“Vì không còn cảm giác nữa. Mỗi lần chia tay, lý do đều là như vậy.”

Ngu Ngư nhẹ nhàng xác nhận:

“Hết cảm giác rồi sao? Một lý do rất hợp lý.”

Cô chậm rãi nói tiếp:

“Nghĩ theo cách này, anh cũng khá chung thủy đấy chứ.”

Vừa nói xong, tay chân cô lại vô thức co lại.

Tô Điệp lập tức phủ nhận:

“Tôi không chung thủy.”

Ngu Ngư mỉm cười, giọng nói dịu dàng nhưng không hề do dự:

“Trung thành với cảm xúc của chính mình, đó chính là dạng chung thủy chân thực nhất.”

Khi cô nói ra câu này, Tô Điệp lại cảm thấy đầu óc mình như bị phủ thêm một lớp tuyết mỏng.

“Anh đã từng gặp mặt ai trong số những người quen trên mạng chưa?”

“Rồi.”

“Anh thích mẫu người như thế nào?”

“Không thể nói là có một hình mẫu cố định, gu của tôi rất đa dạng. Nhưng tôi thích những cô gái có vẻ nữ tính một chút.”

“Anh thích được con gái quan tâm sao?”

“Thỉnh thoảng thôi.”

“Vì hầu hết thời gian, điều họ quan tâm chỉ là tình cảm của tôi dành cho họ.”

Ngu Ngư suy nghĩ một chút, rồi đáp:

“Anh có thể nhận ra điều đó, đúng là lợi hại thật.”

Tô Điệp hơi ngạc nhiên:

“Thật sao?”

Ngu Ngư chỉ “ừm” một tiếng.

Thực ra, cô cũng không nghĩ ra câu trả lời thích hợp, nên chỉ nói qua loa cho qua chuyện.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng đổi chủ đề:

“Anh từng giúp người khác đánh Dao lên Kim Tiêu chưa?”

“Rồi.”

Ngu Ngư:

“Anh đúng là một người đàn ông tốt.”

“Hả? Sao lại thế?”

“Cảm giác vậy thôi.”

Cô lại không nghĩ ra lý do nào khác.

Tô Điệp có chút rối loạn. Không biết do men rượu, hay vì hôm nay cục diện trò chuyện đã thay đổi. Trước nay, anh luôn là người dẫn dắt câu chuyện, nhưng hôm nay chủ động lại là Ngu Ngư.

Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như vị trí của anh trong một mối quan hệ đã bị đảo lộn vậy.

Còn câu “Anh là một người đàn ông tốt.”

Giọng điệu của cô quá đỗi chân thành, quá mức chắc chắn.

Đến mức Tô Điệp bắt đầu tự vấn:

“Mình là một người đàn ông tốt sao? Hóa ra mình là một người đàn ông tốt à?”

“Anh là top server Marco Polo, chắc cũng quen biết nhiều người khác trong bảng xếp hạng nhỉ?”

“Danh sách bạn bè cũng có vài người, thường chơi chung để kiếm điểm thành tích.”

“Vậy sau này, nếu em muốn đánh điểm thành tích với Dao, phải trông cậy vào các anh rồi.”

Giọng điệu của Ngu Ngư ngọt ngào vừa đủ, không quá sến súa, nhưng lại tạo cảm giác như đang mong chờ điều gì đó từ anh.

Tô Điệp bình thường không dẫn con gái đi chơi cùng những người trong danh sách bạn bè. Nhưng vừa nghe cô nói vậy, anh lại cảm thấy mình không có lý do để từ chối.

“Khi em lên rank cao hơn, tôi sẽ sắp xếp.”

“Cảm ơn anh, Tô Điệp ~”

Giọng cô gái vừa mang theo chút vui vẻ, vừa dễ chịu đến lạ.

Lần này, cô không gọi anh là “cún con” nữa.

Nhưng lại gọi thẳng tên anh.

Chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến nhịp tim Tô Điệp khẽ lệch đi một nhịp.

Dù gọi tên anh, hay gọi hai tiếng “cún con”, cách cô cất giọng lúc nào cũng dịu dàng, mềm mại, vương chút vấn vương.

Tô Điệp cũng không tránh khỏi, một vài cảm xúc mơ hồ chậm rãi dâng lên từ sâu trong lòng anh.

Hệ thống: [Tô Điệp: Giá trị hảo cảm +15, tổng điểm hiện tại 20 điểm.]

Khi nghe thấy thông báo từ hệ thống, Ngu Ngư thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Cô khách quan đánh giá lại con người của Tô Điệp. Anh ta không hoàn toàn giống với hình mẫu “playboy” hay “tra nam” mà cô từng nghĩ. Dù thể hiện sự chiều chuộng, dù đối xử với cô rất chân thành, thậm chí có chút rung động nhẹ nhưng thực tế mức độ thiện cảm anh dành cho cô rất bình thường. Thậm chí, ban đầu chỉ có vẻn vẹn năm điểm.

Nói cách khác, ngay cả khi không có chút tình cảm nào với cô, Tô Điệp vẫn có thể tự nhiên nhường bùa đỏ, bùa xanh, gọi cô là “công chúa”, làm mọi thứ một cách ngọt ngào.

Ngu Ngư không khỏi thán phục khả năng của anh ta.

Đồng thời, Tô Điệp cũng khiến cô ngộ ra một điều quan trọng.

Lý do khiến Tô Điệp dễ dàng khiến người khác thích mình không phải vì anh ta yêu họ, mà vì ngay cả khi không có cảm xúc đặc biệt, anh có thể cho họ cảm giác được trân trọng và quan tâm.

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến chuyện giữa mình và Trần Xuyên ở kiếp trước.

So với Tô Điệp, Trần Xuyên hoàn toàn trái ngược. Lý do khiến cô luôn lo được lo mất khi chơi game với anh ta là vì anh chưa từng cho cô cảm giác được công nhận, càng không nói đến quan tâm. Với Trần Xuyên, cô chẳng khác gì một công cụ leo rank. Nếu cô chơi không tốt, anh ta sẽ khó chịu. Nhưng dù cô chơi hay đến đâu, anh ta chưa bao giờ để tâm đến cảm xúc của cô.

Nhận ra điều này, khóe môi Ngu Ngư hơi cong lên.

Đúng lúc đó, một tin nhắn từ Trần Xuyên bất ngờ xuất hiện trong mục đặt trận đấu.

Cô chỉ lướt mắt qua nhưng không hề dừng lại lâu. Cô nhanh chóng dời sự chú ý về phía Tô Điệp.

“Tô Điệp, hay là chúng ta làm bạn trước đi. Nếu một ngày nào đó anh nhận ra mình thật sự thích em, khi đó hãy nói chuyện yêu đương sau.”

Lúc này, Tô Điệp đang giúp Ngu Ngư cướp bùa đỏ.

Nghe thấy lời này, tay anh run nhẹ, khiến viên đạn bắn lệch đi.

“Hả?”

Ngu Ngư thở dài, giọng nói không có vẻ đùa cợt mà lại vô cùng chân thành:

“Em cảm thấy anh là một người tốt. Nếu chúng ta làm bạn, thì có thể mãi mãi chơi game cùng nhau. Nhưng nếu làm cặp đôi, có thể rất nhanh sẽ chia tay.”

Cô ngừng một chút rồi nhấn mạnh:

“Em nói thật đấy.”

Tô Điệp: “?”

--------------------

Lời của dịch giả:

Từ chương này mình có chỉnh lại một số đoạn dịch cho sát với bản gốc để các chương sau không bị khó hiểu, vì là có sự chưa rõ ràng nên mong mọi người cùng vui vẻ bỏ qua nha 🥹❤️

- Trong game Vương Giả Vinh Diệu (Honor of Kings), nhân vật 瑶 (Dao) là một trợ thủ có khả năng hóa linh hươu, bám vào đồng đội và cung cấp lá chắn. Còn 貂蝉 (Điêu Thuyền) là một pháp sư sát thương cao, linh hoạt với kỹ năng lướt liên tục.

Ngu Ngư đang tìm đồng đội mạnh để chơi Dao, cưỡi lên những người đi rừng hoặc xạ thủ giỏi như Lộ Na (Luna) hoặc Marco Polo để dễ dàng thắng trận.

Mình đã dịch nhầm thông tin nhân vật nên ban đầu đã ghi là Ngu Ngư chơi Điêu Thuyền. 🥹

- Trong game Vương Giả Vinh Diệu có những hạng sau (mình bỏ qua hạng Đồng nhé)

1. (Trật Tự Bạch Ngân) → Ngân Tiêu (Silver)

2. (Vinh Diệu Hoàng Kim) → Kim Tiêu (Gold)

3. (Tôn Quý Bạch Kim) → Bạch Kim (Platinum)

4. (Vĩnh Hằng Kim Cương) → Kim Cương (Diamond)

5. (Chí Tôn Tinh Diệu) → Tinh Diệu (Star Glory)

6.(Tối Cường Vương Giả) → Vương Giả (King)

7. (Vinh Diệu Vương Giả) → Vinh Diệu Vương Giả (Glorious King)

📌 Hạng “Vương Giả” (King) từ 50 sao trở lên sẽ có thêm danh hiệu “Vinh Diệu Vương Giả” (Glorious King).