Không biết vì sao, lời nói của Ngu Ngư như một cơn gió ẩm ướt từ vùng biển phía Đông Nam. Nó băng qua đồng bằngtiếp tục len lỏi xuyên từng hẻm núi rồi cuối cùng thổi thẳng vào lòng họ, để lại một trận mưa rào trong tâm trí.
Nói xong, Ngu Ngư lặng lẽ tắt mic.
Bàn tay khẽ run rẩy, nhịp tim đập mạnh liên hồi.
Một cảm giác nổi loạn kỳ lạ đang ngấm ngầm bùng lên, tựa như tiếng sấm xa lạ vang dội trong tâm trí. Cơn chấn động ấy dần lan toả khắp cơ thể, khuấy động từng dây thần kinh khiến cô run lên theo từng nhịp rung động.
Giữa tĩnh lặng, một luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâng trào mãnh liệt. Tựa như nguồn sinh lực mới vừa bất ngờ trỗi dậy xé toạc lớptầm thường và ngu muội đã ăn sâu trong cô suốt bấy lâu. Đến cuối cùng, giống như tia sét giáng xuống, mọi ràng buộc đều vỡ vụn.
“Trần Xuyên khốn nạn.”
Giọng cô run lên nhưng vẫn buông ra một câu mắng chửi.
Trong bóng tối, sự ngang ngược ấy lại mang theo một vẻ yếu đuối đáng thương khiến người khác không khỏi xót xa.
Ngay sau khi tắt mic, mọi người trong đội lập tức xôn xao.
Người đầu tiên lên tiếng là xạ thủ.
“Tiểu Ngư, cậu… đã khóc sao? Là chuyện mấy hôm trước à? Tôi nhớ ra rồi, lần đó chơi game, Anh Xuyên thực sự có nổi nóng.”
Cách xạ thủ nói chuyện với cô cũng khác hẳn. Như thể vừa cẩn trọng lại mang theo chút cảm xúc đặc biệt nào đó.
Ngay cả trợ thủ cũng thở dài, trách móc Trần Xuyên bằng giọng điệu vừa cứng rắn lại ẩn trong đó sự dịu dàng hiếm có:
“Anh Xuyên, quả thật quá đáng.”
Đến cả đường trên cũng góp lời:
“Anh làm khó con gái nhà người ta như vậy để làm gì chứ?”
Lần mở micro này đã mang lại hiệu quả rõ rệt.
Chính Trần Xuyên cũng không nói thêm lời nào nữa.
Anh thậm chí quên mất những suy nghĩ đã có trong đầu mình trước đó. Khi đánh bùa xanh, anh
còn tự hỏi: “Mình thực sự đã mắng cô ấy đến phát khóc sao?”
Nhưng điều ám ảnh anh hơn cả chính là câu “Trần Xuyên… Anh.”
Giọng nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, quấn chặt lấy suy nghĩ không cách nào xua đi được.
Mãi một lúc lâu, anh mới bấm vào biểu tượng của Ngu Ngư, như thể đang trả lời câu hỏi của cô khi nãy.
“Tôi quên rồi, không để ý.”
Nhưng Ngu Ngư lại chẳng hề phản ứng.
Cô không mở mic cũng không gửi thêm câu “Làm tốt lắm” như trước.
Chỉ một lần mở micro, vị trí của Ngu Ngư trong đội bỗng thay đổi rõ rệt.
Trước đây, mỗi khi xạ thủ cướp bùa đỏ hay bùa xanh của đối phương cũng chưa từng nghĩ đến việc chừa lại bùa xanh cho Ngu Ngư. Cậu lúc nào cũng tự mình lấy hết, chẳng cần quan tâm đến cô.
Nhưng bây giờ, dù thấy thanh năng lượng của cô vẫn còn đầy, cậu vẫn đánh bùa xanh của địch xuống gần hết máu rồi gọi cô đến nhận. Như thể đây là điều đương nhiên.
Trợ thủ cũng không còn vô tâm như trước.
Dù bản thân chỉ còn chút máu, cậu vẫn kiên quyết bảo vệ cô. Hộ tống cô trở về, thậm chí còn chắn hộ kỹ năng của Gia Cát Lượng bên kia. Không như trước kia chỉ chăm chăm giữ KDA của mình mà coi cô giống một công cụ có chết cũngchả quan trọng.
Ngay cả đường trên cũng bắt đầu cẩn thận đánh dấu vị trí, nhắc nhở cô: “Đấu sĩ đối phương đang núp ở mid chờ bắt cậu đấy.”
Nếu là trước kia, cả đội chẳng ai thèm để ý đến cô. Sống hay chết cũng chẳng sao. Mà giờ đây, từng hành động nhỏ của họ đều mang theo sự che chở, như thể cô đã trở thành người quan trọng nhất trong trận đấu này.
Chỉ riêng Trần Xuyên vẫn luôn giữ im lặng, không hề có phản ứng
Mãi cho đến khi anh phản rừng và cướp được một bùa xanh của đối phương ngay từ đầu trận. Anh mới bấm vào ảnh đại diện của Ngu Ngư rồi nói:
“Bùa xanh bên mình cho cậu.”
Dừng một chút, hắn lại nói thêm:
“Lần trước tôi nói nặng lời quá, không để ý. Coi như dùng bùa xanh này để xin lỗi cậu.”
Cuối cùng, Ngu Ngư cũng có phản ứng. Nhưng không phải mở micro nói cảm ơn anh mà chỉ đơn giản lại bấm “Làm tốt lắm.” một lần nữa.
Nghe không giống một lời cảm ơn, mà giống như một lời chế giễu:
“Trần Xuyên, lời xin lỗi của cậu đúng là rẻ mạt.”
Trong lòng Trần Xuyên bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Loại cảm xúc này anh chưa từng nghĩ mình sẽ có với cô, một pháp sư đồng đội mà anh luôn coi như một công cụ hỗ trợ cố định trong team.
Ngay khi anh vừa dứt lời, Trương Phi cầm Trừng Phạt chủ động tiến vào khu rừng bùa xanh, giúp Ngu Ngư đánh bùa.
Tối hôm đó, cả nhóm chơi đến mười giờ rưỡi.
Ngu Ngư lấy lý do không khỏe để rời đội.
Về đến màn hình chính, cô mở WeChat, lặng lẽ quan sát khung chat với Trần Xuyên hồi lâu.
Bị một cảm xúc xấu xa nào đó thôi thúc, cô đặt cho hắn một tag “Vương Giả”. Sau đó đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè. Bức ảnh này chỉ có Trần Xuyên trong tag “Vương Giả” mới có thể thấy được. (Chỉ hiển thị với một số người được chọn)
Bức ảnh này là tấm hình cô đã chụp trong phòng tắm lúc buổi chiều. Chỉ là đã được cắt xén và chỉnh sửa đôi chút. Bức hình chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Mũi và một phần mắt bị che đi bởi sticker hình gấu nhỏ, tạo ra vẻ mơ hồ đầy cuốn hút.
Cùng lúc đó, Trần Xuyên thoát game nhưng trong lòng vẫn vương vấn một cảm giác bứt rứt khó tả.
Khi lướt qua vòng bạn bè, ngón tay thon dài của anh bỗng khựng lại. Ánh mắt dừng nơi một bức ảnh.
Là bài đăng của Ngu Ngư.
Lần đầu tiên.
Trước đây, anh chưa từng thấy cô đăng bất cứ điều gì.
Không rõ điều gì thôi thúc, một cảm xúc lạ lẫm len lỏi khiến anh vô thức nhấp vào bức ảnh.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh bất giác nín thở trong giây lát.
Hình ảnh phản chiếu qua gương là một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Cô tự chụp lại khoảnh khắc này, cổ tay thon nhỏ trắng nõn thấp thoáng dưới cổ tay áo rộng.
Mái tóc đen dài hơi rối, buông xoã tự nhiên có chút lộn xộn nhưng lại vô tình tôn lên đường nét hoàn hảo của đôi môi cùng một ánh nhìn sắc nét. Con ngươi đen nhánh như đang phản chiếu lại hình ảnh anh ngẩn người nhìn chăm chú vào cô.
Nụ cười trên gương mặt ấy mềm mại nhưng ẩn chứa một chút châm biếm tinh tế, giống hệt như giọng cô khi cất tiếnggọi: “Trần Xuyên… Anh” khi trước.
Phông nền phía sau thực ra rất mờ, chất lượng ảnh cũng không cao.
Thế mà giữa sự mờ ảo ấy, cô lại hiện lên vô cùng chân thực. Tựa như một sự tồn tại đầy ma mị mà anh chỉ có thể cảm nhận nhưng lại không thể gọi tên.
Giống một bông hoa nhỏ trắng muốt phản chiếu chút ánh sáng yếu ớt giữa buổi ban mai.
Trần Xuyên vô thức bấm vào bức ảnh, phóng to rồi lại thu nhỏ, cứ thế lặp đi lặp lại.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Không biết từ lúc nào, anh đã nhìn chằm chằm vào bức ảnh này hơn mười phút.
Không có dòng trạng thái đi kèm, cũng chẳng rõ cô đăng bức ảnh này với ý nghĩa gì.
Một suy nghĩ bất chợt hiện trong đầu, mơ hồ đến mức chính bản thân anh cũng không hiểu vì sao lại nghĩ đến…
Liệu những thằng con trai khác… cũng có thể nhìn thấy bức ảnh này sao?
~
Ngu Ngư vừa tắm xong, nhẹ nhàng dùng khăn lau mái tóc còn ướt.
Đúng lúc đó, trong đầu cô chợt vang lên âm thanh của hệ thống:
[Trần Xuyên: Giá trị hảo cảm +10, tổng điểm hiện tại: 20]
Ngu Ngư mở vòng bạn bè của mình ra xem, nhưng lại phát hiện Trần Xuyên không hề thả tim cho bài đăng của mình.
Bất giác, cô tắt màn hình, tiện tay ném điện thoại lên giường.
Một suy nghĩ rõ ràng hiện lên trong đầu: Tình cảm của con trai, có lẽ chỉ nông cạn như cô vẫn nghĩ.
Sấy tóc xong, cô cầm điện thoại lên lần nữa.
Mà giờ đây, Trần Xuyên gửi đến một tin nhắn:
[Xạ thủ hỏi tôi xin WeChat của cậu, tôi có nên đưa không?]
Ngu Ngư chỉ nhắn lại:
[Tôi không thêm.]
Chưa đầy hai giây sau, Trần Xuyên gửi đến một dấu [?].
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, âm thanh hệ thống lại vang lên một lần nữa:
[Trần Xuyên: Giá trị hảo cảm +2]
Ngu Ngư hờ hững gõ một dòng tin nhắn:
[Muốn thêm, tôi tự đưa. Không cần cậu làm trung gian.]
Trần Xuyên: [Được, tuỳ cậu.]
Ngu Ngư nhìn chăm chú vào hai chữ ấy, khóe miệng hơi cong lên.
Cô nhắn cho hắn:
[Trần Xuyên, anh còn chuyện gì khác muốn nói với tôi không?]
Trần Xuyên: [Không.]
Ngu Ngư thấy anh chỉ trả lời một chữ ngắn gọn liền tắt màn hình.
Nhưng Trần Xuyên thì lại khác.
Anh vẫn tiếp tục chờ tin nhắn trả lời từ cô, nhưng chẳng có gì xuất hiện.
Mãi đến khi nhận ra, anh mới cảm thấy hơi lạ lẫm. Hình như, mỗi lần trò chuyện với Ngu Ngư, họ đều dừng lại đúng lúc. Vậy mà hôm nay, anh lại đang mong đợi điều gì đó?
Con người là một loài sinh vật thật kỳ lạ. Dù trong đầu nghĩ như vậy, Trần Xuyên vẫn không kiềm chế được gửi đi một tin nhắn dò hỏi cho Ngu Ngư.
[Cậu muốn biết điều gì?]
Ngu Ngư: [Lúc tôi bị ốm, người chơi đường giữa mới trong đội có giỏi hơn tôi không?]
Kiếp trước, cô chưa bao giờ dám thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình. Nhưng hôm nay, cô không chỉ làm một mà còn rất nhiều điều khắc hẳn với con người trước kia.
Vậy nên, cô đặt câu hỏi một cách tự nhiên và bình thản.
Ngược lại, người bất ngờ lại là Trần Xuyên.
Anh ngẩn người khi nhìn thấy tin nhắn ấy.
Tựa như lần đầu tiên anh nhận ra, ẩn sau những câu chữ giản đơn kia, Ngu Ngư lại sở hữu một linh hồn khiến người ta phải kinh ngạc.
Trần Xuyên dừng lại một lúc lâu, trạng thái “đang nhập tin nhắn” hiển thị suốt một khoảng thời gian dài.
Cuối cùng, anh chỉ trả lời:
[Cậu quan tâm đến chuyện này sao?]
Ngu Ngư vẫn thẳng thắn đến mức khiến Trần Xuyên sững sờ:
[Đúng.]
Sự thẳng thắn ấy giống như một mũi tên mang theo tia lửa, vụt bắn đi với tốc độ cực nhanh. Những nơi nó bay qua, nhất định sẽ bùng lên một trận cháy lớn.
[Trần Xuyên: Giá trị hảo cảm +10]
[Trần Xuyên: Giá hảo cảm +5]
Ngu Ngư đã quen với nhịp đập dồn dập của trái tim mình.
Thậm chí, giữa cơn hỗn loạn ấy, cô lại tìm thấy một sự bình tĩnh đến kỳ lạ.
Cô không rõ liệu mình có một thiên phú nào khiến mọi người yêu thích hay không. Chỉ là, theo bản năng, cô buột nói ra một câu mà bản thân cho rằng rất khách quan:
[Em chỉ thích làm plan A, nếu không em sẽ khóc]