Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 6: Khiêu khích thì sao?

Đây rõ ràng là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn.

Chính điều này khiến Trần Xuyên nhận ra hành vi của mình với Ngu Ngư.

Anh nhíu mày. Cơn bực bội như một làn khói mỏng trong lòng đang dần tích tụ lại.

Vừa rời bệ đá cổ, Trần Xuyên lập tức xông thẳng vào rừng bên đỏ. Anh dồn sát thương khiến xạ thủ chỉ còn một vạch máu rồi dùng Trừng Phạt cướp lấy bùa đỏ.

Như thể để trút giận.

Ngu Ngư đứng ngay cạnh, Trần Xuyên gửi một câu chế giễu mặc định trong trò chơi.

"Ồ, đánh hay lắm ~"

"Tôi không có trêu chọc gì cậu." Giọng anh bình thản như đang thuật lại một sự thật hiển nhiên.

"Cậu không giúp tôi, còn gửi "Làm tốt lắm" cho tôi à?"

Giọng anh ta càng trầm tĩnh, càng khiến người ta cảm nhận rõ cơn giận đang bùng lên trong anh. Một câu hỏi đơn giản nhẹ nhàng lại mang theo áp lực vô hình.

Nhưng Ngư Ngư hiểu rõ. Đây chỉ là một trò chơi, có gì mà anh ta phải tức giận chứ?

Là vì cô không đi hỗ trợ khi anh kêu gọi tập hợp hay là vì điều gì khác đằng sau chuyện này?

Giống như kiếp trước, cô đã từng mất mát và thất vọng khi thấy anh ta giúp Dao Phủ ăn bùa xanh bùa đỏ vậy.

Ngu Ngư vốn không giỏi đối đầu với người khác. Cô luôn yếu đuối. Nhưng khoảnh khắc này giữa bóng tối tĩnh mịch, cô cảm nhận được tim mình đang bị một sức mạnh vô hình siết chặt.

Có lẽ là sự xấu xa.

Sự mong đợi đầy tệ hại này lại mang đến cho cô một loại dũng khí kỳ lạ. Dù vậy cô vẫn có chút căng thẳng. Đầu ngón tay cũng khẽ run rẩy.

Xạ thủ lên tiếng, giọng có phần lo lắng nói đỡ cho cô: "Anh Xuyên đừng giận, cô ấy đang giúp em tạo lợi thế thôi."

Trần Xuyên: “Không nói với cậu.”

Áp lực từ anh bao trùm lấy Ngu Ngư, nặng nề đến mức khó thở.

Giọng điệu này giống hệt lần trước khi anh tức giận với cô. Nhưng dường như lần này lại có thêm một phần cảm xúc dư thừa không tên nào đó.

Xạ thủ: “Đừng như vậy mà. Chúng ta là mội đội năm người. Chơi phải vui vẻ chứ, Tiểu Ngư chỉ đùa với anh thôi.”

Bình thường cả trận chẳng nói với nhau được mấy câu, nhân lúc vừa bị đội địch hạ gục đường trên cũng lên tiếng giảng hòa: “Đi rừng, nhường pháp sư chút đi. Đừng nổi nóng với em ấy. Em ấy là con gái. Tây Thi… cậu cũng đừng gửi ‘làm tốt lắm’ nữa. Lo đánh cho xong trận này đã.”

Nghe thì giống như đang hòa giải, nhưng đường trên có vẻ như đứng về phía Trần Xuyên.

Chỉ một câu “Em ấy là con gái”. Ý là bảo anh đừng chấp với cô.

Dư Ngư không chịu nổi lời nói này.

Nếu là kiếp trước khi nghe vậy, chắc chắn cô chỉ muốn thu mình lại trốn đi vì uất ức. Mặc dù kiếp này đã khác nhưng lòng bàn tay cô vẫn toát một lớp mồ hôi âm ẩm, da cũng tê rần vì căn thẳng.

Cùng lúc ấy, sự xấu xa trong lòng vẫn không ngừng dày vò, từng chút một xé toạc lý trí Ngu Ngư. Rồi chậm rãi truyềncho cô một thứ sức mạnh đầy kinh ngạc.

Hàng mi cô khẽ run run.

Trần Xuyên chẳng thèm để ý đến lời xạ thủ hay đường trên, chỉ nhìn cô: “Sao không nói gì? Định đợi lát nữa tôi chết rồi lại gửi ‘Làm tốt lắm’ hả?”

Trong giọng của anh mang theo chút mỉa mai giễu cợt.

Không hẳn là cay nghiệt, cũng chẳng phải ép buộc.

Nhưng với Ngu Ngư, nó lại có sức sát thương mạnh mẽ.

Vì cô từng thầm thích anh ta.

Thế nên, từng lời anh ta nói đều như lưỡi dao lạnh xuyên thẳng vào tim cô. Không chảy máu nhưng đau đến tê dại.

Khi Trần Xuyên chưa kịp nói xong…

“Làm tốt lắm!”

Ngu Ngư lại gửi thêm một biểu tượng nữa.

Ngón tay cô hơi run rẩy nhưng vẫn nhấn vào nút gửi tin nhanh đó.

Sự run rẩy này vừa là cảm giác căng thẳng xa lạ… vừa là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy hưng phấn.

Trước phản ứng có phần quá trớn của Trần Xuyên, Ngu Ngư cảm thấy như mình đang cố tình phá vỡ một ràng buộc nào đó. Công khai chống lại con người tầm thường và cam chịu của chính bản thân cô ở kiếp trước. Một sự phản kháng rõ ràng và có chủ ý.

Cảm giác “phản bội” xa vời này vừa khiến người ta hoang mang nhưng đồng thời mang đến một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó diễn tả.

Khi câu “Làm tốt lắm” vừa vang lên đã khiến cả đội đột nhiên im lặng.

Cô nàng Tây Thi này… sao vẫn không biết ý tứ gì vậy?

Ngu Ngư điều khiển nhân vật xoay hai vòng tại chỗ, sau đó gõ chữ trả lời:

“Tại sao lại không thể nói chứ?”

Trần Xuyên nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ấy. Nỗi bực bội như làn khói mơ hồ dần dần ngưng tụ hoá thành màn sương mù dày đặc.

Cô có vẻ rất ngang ngược. Nhưng chữ “chứ” ở cuối câu lại mang theo chút thắc mắc chân thật, như thể cô hoàn toàn không hiểu nổi lý do.

Tại sao cô ấy phải nghe lời anh ta chứ?

Tại sao cô ấy phải phục tùng anh ta vô điều kiện?

Tại sao chứ?

Có lẽ vì cô vẫn luôn như vậy. Hôm nay không như vậy, dường như lại thành ra sai rồi.

Trần Xuyên vẫn chưa kịp phản ứng gì.

Nhưng trong cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ trào dâng, Ngu Ngư run rẩy chạm vào biểu tượng micro.

Đây là lần đầu tiên cô bật mic.

Ngay cả Trần Xuyên cũng không theo kịp một loạt bất ngờ này.

Khoảnh khắc giọng nói cô vang lên, sự căng thẳng mơ hồ dâng lên đến đỉnh điểm. Nhưng đồng thời dũng khí trong cô cũng bùng nổ mạnh mẽ nhất.

Lần đầu tiên, cô trực tiếp gọi tên Trần Xuyên trước mặt anh.

“Trần Xuyên…”

Giọng cô khẽ run, như chính những ngón tay đang siết chặt trên màn hình.

Ngay thời điểm Trần Xuyên nghe thấy giọng nói ấy, lớp sương mù trong l*иg ngực bỗng chốc ngưng đọng.

Như một đường dao sắc nhọn rạch qua lớp vỏ quả nho, để lộ thứ nước quả bên trong - chua xót nhưng ngọt ngào đến têdại.

Đây là lần đầu tiên Ngu Ngư bật mic.

Cũng là lần đầu tiên đồng đội nghe thấy giọng cô.

“Tôi chơi trận này không có vấn đề gì, là cậu chửi tôi trước…”

“Tôi gửi ‘Làm tốt lắm’… có, có gì sai sao?”

Cô hơi lắp bắp chính vì thế mà giọng nói lại mang theo chút đáng thương.

Không khí căng thẳng như giương cung bạt kiếm lúc trước, chỉ vì mấy câu mềm mại như thì thầm của cô, trong nháy mắt tan biến.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Việc Ngu Ngư bất ngờ bật mic trong tình huống này tạo ra một cảm giác chấn động kỳ lạ.

Có lẽ vì giọng cô quá dễ nghe.

Kiểu một chú chim non lần đầu cất tiếng hót, gợi lên một loại ẩn dụ tinh tế nào đó cho người nghe. Âm thanh nghemềm mại, yếu ớt mang theo đôi chút rụt rè.

Tuy không phải trong trẻo kiểu tiếng nước suối róc rách nhưng giọng nói lại mang theo tâm tư của một cô gái.

Giống hệt giọng cô, cảm xúc ấy cũng mang một sức hút mạnh mẽ.

Ngu Ngư học thanh nhạc. Cô không cố tình tỏ ra mềm mại hay ngọt ngào, nhưng chất giọng trời sinh đã đạt đến trình độ mà người khác dù cố gắng luyện tập đến đâu cũng khó có được.

Cái gọi là giọng nói dễ nghe đến mức cực hạn chính là khiến người ta quên đi nó. Rồi vô thức gán lên chủ nhân vô số nét đẹp dịu dàng, tinh tế đầy mộng tưởng.

Lúc này chắc cô ấy đang nằm trên ghế sofa, có thể vì căng thẳng mà vành tai hơi ửng đỏ. Gò má trắng mịm như tuyết khẽ áp vào những lọn tóc đen nhánh khi cô nhẹ nhàng mím môi.

Giọng cô nhẹ.

Bởi vì đang ốm nên cô chỉ thích ăn rất ít. Thanh âm bởi vậy cũng có phần yếu ớt. Khi đeo tai nghe lắng nghe, giọng cô như thể đang thì thầm bên tai. Một chút ngập ngừng, xen lẫn chút ngọt ngào khiến những chàng trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết cũng phải đỏ mặt.

Cô nhắc lại lời Trần Xuyên đã nói với mình:

“Trần Xuyên, sao cậu không nói?”

Ngay cả một câu đáng lẽ là lời chất vấn nhưng qua giọng nói của cô, lại khiến người ta dễ dàng hiểu theo một hướng hoàn toàn khác.

Trong trận, đường trên bỏ lỡ mất một con lính. Xạ thủ bất ngờ lướt vào bãi Điểu Linh, còn trợ thủ thì kích hoạt lá chắn nhưng hụt. Lớp bảo hộ tan biến vô ích giữa không trung.

Trần Xuyên thoáng ngẩn người. Nhưng ngay sau đó, lớp sương mù trong l*иg ngực như bị một bàn tay mềm mại xuatan từng chút một.

Dường như bị một loại cảm xúc nào đó đột ngột tác động, anh vô thức hỏi lại:

“Nói gì cơ?”

Ngu Ngư căng thẳng hít sâu một lần nữa. Trong thanh âm khiến người ta cảm nhận sự hồi hộp của cô ấy:

“Tại sao tôi lại không thể gửi ‘Làm tốt lắm’ chứ, Trần Xuyên?”

Trần Xuyên chưa từng nghe ai gọi tên mình theo cách này.

Tựa những sợi dây leo lặng lẽ uốn cong bám lên bức tường, một nét vẽ mềm mại phác họa thành từng đường nét trongtên hắn.

Mỗi âm tiết phát ra từ đôi môi, như thể đã nhuốm một hương vị nào đó mà trước đây chưa hề có.

Dứt lời, Ngu Ngư lại ấn gửi thêm một câu “Làm tốt lắm”.

Âm thanh hệ thống vang lên truyền rõ ràng đến tai cả đội.

Nhưng lần này, ngay cả đường trên cũng không còn thấy câu “Làm tốt lắm” này có gì không ổn nữa.

Bởi vì theo một cách nào đó, ai cũng mặc nhiên cảm thấy, cô ấy làm gì cũng đúng hết.

Cho dù có sai, cũng nên đúng.

Trần Xuyên chưa từng đoán được, Ngu Ngư lại có một giọng nói như vậy. Cũng chưa từng nghĩ rằng, ẩn sau vẻ ngoài trầm lặng thường ngày, lại là một tính cách như thế này.

Anh im lặng trong chốc lát.

Giọng nói cất lên, vẫn lạnh lùng và cứng rắn như bức tường thành cổ phương Bắc: vững chãi và xa cách, hệt như trong ký ức của Ngu Ngư.

“Không có tại sao cả.”

“Tôi sẽ thấy phiền.”

Giọng anh còn vương chút âm vang vọng lại.

“Cậu bám sát xạ thủ vậy, sợ cậu ta chạy mất sao?” Trần Xuyên hỏi cô.

Ngu Ngư dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ phần thịt mềm bên trong má, nhưng cơn kích động trong lòng lại càng trở nên mãnhliệt hơn.

Cô vốn sinh ra đã biết cách kiểm soát giọng nói của mình, nên chỉ khẽ thì thầm thôi cũng giống như đang tự nói với chính mình:

“Chạy mất?”

Lông mày Trần Xuyên nhíu chặt ngay sau đó lại nghe thấy giọng Ngu Ngư từ tai nghe truyền đến.

Từng chữ đều nhẹ nhàng tựa gió thoảng mang theo chút run rẩy. Nhưng so với lúc đầu, giọng điệu lại khác hẳn, có một sự trêu chọc đầy tinh tế khác lạ.

Cô quay sang hỏi xạ thủ:

“Xạ thủ, cậu sẽ chạy sao?”

Giọng nói mềm mại đến mức khiến người nghe không khỏi dao động.

Xạ thủ bên kia im lặng một lúc. Khi cất lời giọng còn hơi lắp bắp:

“A… chạy, tôi không chạy đâu.”

Giọng cậu như một chú cún nhỏ đáng thương, thất vọng vì bị bỏ rơi. Thậm chí còn nghe rõ tiếng khẽ nuốt nước bọt.

Dường như câu tiếp theo sẽ là: “Cún con thích chủ nhân nhất mà.”

“Nghe thấy chưa, Trần Xuyên? Cậu ấy đâu có chạy, vậy thì tôi sợ gì chứ?”

Cô rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Trần Xuyên. Vì vậy thanh âm nghe lại càng có phần cố ý và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Mỗi một câu, cô đều gọi thẳng tên Trần Xuyên.

Anh không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.

Lớp sương mù trong l*иg ngực bị một bàn tay mềm mại vén đi, nhưng đồng thời, sâu bên trong anh dường như lại có thứ gì đó cũng bị bàn tay ấy khơi dậy.

Anh định gọi tên cô, nhưng khi lục lại ký ức mới nhận ra cô chưa từng nói cho anh biết mình tên gì.

“Cậu cũng giỏi thật đấy.”

Hắn chỉ buông một câu chế giễu, rồi như thua cuộc mà lặng đi.

“Đổi chủ đề.”

Nhưng Ngu Ngư lại vờ như không hề nghe thấy câu sau đó của anh ta. Cô vẫn dùng chất giọng khiến người ta chỉ muốn lặng yên lắng nghe, thậm chí còn vô thức chỉnh âm lượng điện thoại lên mức cao nhất. Như một lời thì thầm lơ đãng lạinhư đang tự nói với chính mình:

“Tôi giỏi sao? Nhưng làm sao có thể giỏi bằng cậu được…”

Giọng cô kéo dài, sau đó lại nhẹ nhàng gọi tên anh.

Mà lần này, không còn là một tiếng “Trần Xuyên” đơn thuần.

Lại biến hoá mang theo chút giễu cợt kỳ lạ, khiến lòng người không khỏi trầm xuống. Như một nhát dao mềm mại nhưng đâm thẳng vào tim anh…

“Trần Xuyên… Anh.”

Khi âm cuối của cô quyện vào nhau, vương vấn như một lời tỏ tình vô ý thốt ra. Mơ hồ đến mức ngay cả cảm xúc chân thật cũng trở nên khó phân biệt nổi.

Trần Xuyên không biết phải làm sao.

Anh không thể kiểm soát được nhịp đập kỳ lạ của trái tim mình, ngay cả gân xanh ở thái dương cũng theo đó mà giật giật.

Chưa đợi Trần Xuyên tĩnh tâm phản ứng kịp, Ngu Ngư đã chậm rãi hỏi tiếp:

“Lần trước cậu mắng tôi khóc, còn đá tôi khỏi phòng. Lần này cũng định làm vậy sao?”

Lời nói của cô khiến cả đội chìm vào im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.

Khóc… khóc ư?

Xạ thủ nghe thấy câu này thì ngẩn người.

À… Cô ấy… đã khóc thật sao?