Ở góc trái trên màn hình, thông báo kết bạn nhảy lên khiến xạ thủ thoáng ngạc nhiên.
Anh bật cười: “Hả? Mình có nhìn nhầm không? Tiểu Ngư lại chủ động gửi lời mời kết bạn?”
Cả đội im lặng trong giây lát.
Không nhịn được, phụ trợ lên tiếng trêu: “Chúng ta chơi với nhau lâu như vậy, Tiểu Ngư chưa từng đồng ý kết bạn với ai, sao hôm nay lại đột nhiên thêm tên nhóc này?”
Bên phía đội đối thủ không tham gia trò chuyện, một giọng trầm ổn, chững chạc, mang âm sắc đặc trưng của vùng phía Bắc thỉnh thoảng lên tiếng vài câu. Dù ít nói nhưng lại khiến người khác không thể coi thường.
Xạ thủ vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục đùa: “Các cậu không thấy sao? Tiểu Ngư vừa gửi cho tôi một chút tình yêu nữa kìa.”
Nói xong, anh lại nhận được một biểu tượng “tình yêu” từ Ngu Ngư.
Nếu là trước kia, Ngu Ngư chắc chắn sẽ không làm vậy.Cô không thích trở thành tâm điểm chú ý. Cô ghét cảm giác bị dõi theo. Bởi mỗi khi như vậy, cô luôn lo rằng người ta sẽ cảm thấy cô nhạt nhẽo hoặc thậm chí thất vọng. Nỗi sợ ấy đã ăn sâu vào trong tâm trí cô,, Bắt nguồn từ thói quen sống trong bóng tối, như một cây nấm im lặng không ai để ý.
Trần Xuyên không nói gì, cũng chẳng bày tỏ ý kiến nào về việc này. Anh ta chi im lặng bắt đầu trận đấu.
Vừa vào trận, Ngu Ngư lại gửi biểu tượng “nắm tay” cho tất cả đồng đội, kể cả Trần Xuyên. Nhưng đến khi gửi cho xạ thủ, cô lại chọn biểu tượng “tình yêu”. Dù chỉ là một biểu tượng thôi, nhưng nó mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Đôi khi, chỉ một sự khác biệt nhỏ thôi cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tiểu Ngư gửi tình yêu cho xạ thủ, còn chúng ta chỉ được nắm tay? Hai người có phải là có gì mờ ám không đấy?”
Phụ trợ trêu đùa, lập tức khiến cả đội chú ý đến sự khác biệt này giữa Ngu Ngư và xạ thủ. Nhưng chưa ai kịp phản ứng gì, Ngu Ngư lại gửi thêm một biểu tượng “tình yêu” nữa cho xạ thủ, như thể đang ngầm thừa nhận lời trêu ghẹo mà phụ trợ vừa nói là sự thật
Có lẽ, cô thật sự có cảm tình với xạ thủ.
Lúc này, cả đội bắt đầu để ý đến hành động của Ngu Ngư. Nhưng vì trước nay cô vốn là người trầm lặng, luôn im lìm trong một góc, không thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Chính vì vậy, sự thay đổi này khiến mọi người có chút bối rối, không biết nên phản ứng như ra sao.
Trần Xuyên cũng dần để mắt đến cô.
Và đây chính là sự khởi đầu của mọi thứ.
Xạ thủ ở tầng 1, Ngu Ngư ở tầng 5, nhưng khoảng cách đó không hề ảnh hưởng đến anh. Xạ thủ rất tự nhiên, liên tục gửi cho cô hàng loạt biểu tượng “tình yêu”.
Ba người còn lại trong đội im lặng, chỉ lặng lẽ quan sát hai người họ “thả tình yêu” qua lại, cảm giác chẳng khác nào trở thành khán giả bất đắc dĩ của một vở diễn không báo trước.
Internet có một sức mạnh kỳ lạ, nơi những chuyện đơn giản nhất cũng dễ dàng bị thổi phồng, trở thành đề tài bàn tán.
Giống như trước kia, Ngu Ngư cũng đã từng dành rất nhiều thời gian tưởng tượng về từng cử chỉ và hành động của Trần Xuyên.
Một khoảng lặng dài không nói gì, nhưng giờ phút này, cô không kìm được mà gửi một biểu tượng cảm xúc: “Quá đỉnh”【.6】.
Phụ trợ nhìn thấy liền bật cười, trêu đùa: “Các cậu đang làm gì thế? Đang chơi trò gì mà bỏ ba người chúng tôi ra ngoài vậy?”
Trong đội, Trần Xuyên vẫn im lặng nhưng ánh mắt lại dường như dõi theo từng hành động của mọi người. Một cảm giác mơ hồ dấy lên trong lòng anh. Có lẽ vì trước đây, Ngu Ngư lúc nào cũng lặng lẽ bên cạnh anh. Nhưng giờ lại đang cùng xạ thủ trao đổi những biểu tượng “tình yêu” đầy ẩn ý.
Anh vẫn giữ vẻ điềm nhiên, nhưng lại buột miệng nói một câu: “Cũng không sao.”
Xạ thủ lại chớp lấy cơ hội, đùa thêm: “Anh Xuyên ghen à? Làm gì có chuyện đó, tôi có cướp ai đâu?”
Vừa nói, anh lại gửi một biểu tượng “tình yêu” cho Ngu Ngư.
Ngu Ngư thoáng ngừng lại. Như thể cô đã hiểu được điều gì đó ẩn giấu trong câu nói lấp lửng trong của Trần Xuyên. Chính sự thay đổi này khiến anh không khỏi chú ý đến cô nhiều hơn.
Cô ngồi ở tầng năm, nhưng lại như thuộc về một thế giới hoàn toàn khác.
Trần Xuyên lạnh nhạt đáp lại xạ thủ: “Tùy cậu.”
Cảm xúc của anh có chút khó hiểu. Ngu Ngư bỗng dưng khác lạ, không giống như thường ngày. Cô không còn là cô gái luôn trầm lặng, dè dặt, thậm chí chẳng bao giờ thể hiện điều gì quá rõ ràng. Cô không còn chỉ âm thầm theo sát bước chân anh.
Hôm nay, Ngu Ngư đã thay đổi. Nhưng anh không thể lý giải được điều đó.
Ban đầu, mọi người trong đội chỉ coi đây là một trò đùa nhỏ. Dù ai cũng biết rằng Ngu Ngư luôn là pháp sư đường giữa do Trần Xuyên hướng dẫn, lúc nào cô cũng nghe theo sự sắp xếp của anh. Đôi khi, có người ta đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người. Nhưng Trần Xuyên chưa bao giờ có bất kỳ hành động nào đặc biệt đối với cô. Họ chỉ đơn giản là đồng đội trong game mà thôi.
Thế nhưng, khi trận đấu bắt đầu, mọi người nhanh chóng nhận ra bầu không khí đã khác đi.
Trong các pha giao tranh trước đây Ngu Ngư luôn đi theo Trần Xuyên, tự động phối hợp với anh mà không cần nhắc nhở. Nhưng lần này, ngay khi lên cấp 4, cô lập tức lao thẳng xuống đường giữa, hoàn toàn phớt lờ lộ trình quen thuộc và cả đội hình đối kháng.
Mặc dù Trần Xuyên đã yêu cầu tập hợp, cô vẫn không dừng lại. Có lẽ cô đang dùng hành động để chứng minh điều gì đó, giống như khi cô đã gửi biểu tượng “tình yêu” cho xạ thủ.
Cô không còn nghe theo lệnh của Trần Xuyên nữa, mà chỉ tập trung vào việc hạ trụ đường giữa.
Xạ thủ cảm thấy mình được ưu ái, mỗi khi anh hạ gục một người, Ngu Ngư lại gửi một lời động viên “Làm tốt lắm, đẹp lắm”.
Những lời khen như một sự khích lệ đặc biệt, khiến anh cảm thấy mình đang được cô ủng hộ hơn bất kỳ ai.
Nhưng không chỉ xạ thủ nghe thấy, phụ trợ, đối kháng và cả Trần Xuyên đều nghe thấy.
Mỗi lần cô gửi biểu tượng, nội dung ấy mang theo chút thiên vị, như thể hiện sự quan tâm của cô chỉ dành riêng cho xạ thủ.
Trần Xuyên cảm thấy không thoải mái.
Dù anh không nói ra, nhưng cảm giác đó cứ âm ỉ trong lòng, càng lúc càng rõ ràng hơn.
Trong khi Ngu Ngư và xạ thủ đang cùng nhau tấn công trụ hai ở đường giữa, Trần Xuyên lại bị đối phương tiêu diệt khi đang kiểm soát khu vực trung tâm bản đồ.
Anh liên tục ra lệnh tập hợp, nhưng không ai đáp lại. Nhìn màn hình đang dần chuyển sang màu đen, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng.
“Gọi tập hợp mà không đến? Vậy sau đừng đến nữa.”
Nói xong, anh chỉ vào ảnh đại diện của Ngu Ngư. Trên màn hình, dòng chữ “Tây Thi, đang online.” hiện lên.
Động tác này không phải vô tình: Anh đang nói với Ngu Ngư.
Ngu Ngư cũng nhìn vào màn hình, khuôn mặt bình tĩnh ấy bỗng nhiên lướt qua một nụ cười nhẹ.
Anh đã chú ý đến mình.
Xạ thủ hiểu được lý do tại sao Trần Xuyên tức giận. Anh định lên tiếng giải thích thay cho Ngu Ngư, nhưng chưa kịp nói gì, cô đã gửi một biểu tượng “Làm tốt lắm!”.
Trần Xuyên nghe thấy.
Phụ trợ, xạ thủ và đối kháng cũng đều nghe thấy.
“Làm tốt lắm!”.
Ngu Ngư lại gửi thêm một lần nữa.
Sau đó, cô mở giao diện trò chơi, bình thản chỉ vào ảnh đại diện của Trần Xuyên.
“Bách Lí Huyền Sách, sẽ hồi sinh trong 10 giây.”
Dòng thông báo hiện lên trên màn hình. Lúc này mọi người đều hiểu ra:
Câu nói “Làm tốt lắm” không chỉ là một lời động viên, mà là một sự đáp trả đầy bình tĩnh.
Hoặc có lẽ là… một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.