Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 4: Xạ thủ

Tại sao khi đó… Ngu Ngư lại yếu đuối và tự ti đến vậy?

Bởi vì cô đã quen với việc là một chú vịt xấu xí.

Suốt mười tám năm qua, chưa từng có ai thật sự nhìn cô một cách nghiêm túc.

Chưa ai từng trân trọng cô.

Thậm chí, cô còn không biết mình trông như thế nào. Trong nhà không có lấy một cái gương. Bản thân cô vẫn luôn sống trong bóng tối. Ngay cả việc bản thân trở nên xinh đẹp, cô cũng chẳng hề hay biết. Suốt gần một năm sống trong biệt thự, cô chưa từng đặt chân ra khỏi cửa.

Mãi đến khi rời đi…

Trước ánh mắt kinh ngạc của người khác, cùng bộ quần áo rộng thùng thình trên người mới khiến cô giật mình nhận ra rằng bản thân đã hoàn toàn khác trước.

Nếu phải tóm gọn mười tám năm đầu đời, có lẽ “một chú vịt con xấu xí lặng lẽ” chính là mô tả chân thực nhất về cô. Nhưng ngay cả khi đã trở nên xinh đẹp, cô vẫn chưa thực sự trở thành một con thiên nga.

Bởi vì… ngoại hình có thể thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng những gì đã ăn sâu vào tâm hồn suốt mười tám năm qua… đâu thể biến mất chỉ trong chớp mắt.

Cô vẫn tự ti, nhút nhát, nhạy cảm.

Vẫn luôn hoài nghi tình cảm của người khác.

Thậm chí còn không ngừng nghi ngờ chính mình.

Giống như khi đối diện với chàng trai tên Trần Xuyên…

Cô chưa từng dám chắc… liệu anh đã bao giờ thật lòng với mình chưa>

Nhưng cô đã chết một lần.

Sau cái chết ấy, suy nghĩ trong cô thay đổi rất nhiều. Cô bắt đầu nhìn nhận mọi thứ khác đi và dần nhận ra một số điều mà trước đây chưa từng hiểu. Chính cái chết, nỗi đau khi rơi xuống đất và việc nhìn thấu bộ mặt thật của những người xung quanh…

Tất cả đã khiến nội tâm cô ít nhiều trở nên méo mó.

Nhưng sự “méo mó” ấy không phải lúc nào cũng là một điều tồi tệ.

Bản chất của bệnh tật chỉ là một sự khác biệt so với người bình thường, không đồng nghĩa với việc cô đang tiến gần đến cái chết.

“Trần Xuyên.”

Cô khẽ thì thầm cái tên ấy, đôi môi nhợt nhạt cong lên một nụ cười mơ hồ.

Nụ cười ấy lại tĩnh lặng đến lạ thường, như một thứ gì đó rất khác biệt.

Trong bóng tối, cô trông xa lạ hơn bao giờ hết. Một vẻ thản nhiên mà đời trước chưa từng có.

Tối nay, Ngu Ngư đã hạ quyết tâm.

Cô sẽ trở thành một người tàn nhẫn.

Thứ cô muốn, cô sẽ giành lấy.

Và khi đã có trong tay… sẽ dễ dàng vứt bỏ.

Ngu Ngư nhắn cho Trần Xuyên:

“Cậu giỏi lắm sao?”

Nhưng ngay sau đó, cô liền thu hồi tin nhắn. Rồi gửi một nội dung khác:

“Vừa mới ngủ quên, xin lỗi!”

Thực ra, cô không hề ngủ. Chỉ là mải đắm chìm trong dòng ký ức, chậm trả lời một chút mà thôi.

Chắc Trần Xuyên chưa kịp thấy tin nhắn ban đầu.

Anh ta nhắn lại:

“Ngủ sớm vậy sao?”

Rồi ngay sau đó, đi thẳng vào vấn đề:

“Vậy có chơi không?”

Một câu đơn giản, nhưng đủ để bộc lộ rõ mục đích của anh ta.

Trước đây, mỗi khi trò chuyện với Trần Xuyên, Ngu Ngư luôn giữ một thái độ lịch sự đến mức gượng gạo, như thể cô chưa từng biết cách từ chối anh.

Nhưng hôm nay, cô trả lời chậm hơn, thậm chí còn mang theo chút lười biếng:

“Từ từ.” Một nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ

Khi xưa, có lẽ cô sẽ nhắn một tin dài hơn với giọng điệu nhẹ nhàng kèm theo đôi chút áy náy. Chẳng hạn:

“Ah, xin lỗi, mình đang có chút việc, có thể đợi mình x phút được không? Thật ngại quá, cậu có thể nói với đội giúp mình một chút.”

Nhưng bây giờ, cô không làm vậy.

Trần Xuyên thoáng suy nghĩ, nhưng cũng không bận tâm quá nhiều.

Anh ta chỉ nhắn lại:

“Khoảng bao lâu?”

Anh ta không để ý chuyện lần trước đã nói lời nặng lời với cô.

Thậm chí, chắc đã quên.

Hoặc… ngay từ đầu, điều đó chẳng quan trọng với anh ta cả.

Ngu Ngư trả lời:

“Không lâu đâu, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

Trần Xuyên gửi đến một dấu chấm hỏi, không rõ Ngu Ngư muốn hỏi điều gì.

Cô nhìn chằm chằm vào ký hiệu ấy rất lâu. Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng chắc chắn một điều: Trong mắt Trần Xuyên, cô thực sự chỉ là một công cụ, không hơn không kém.

Cô nhắn:

“Tôi muốn hỏi, cậu có điều gì muốn nói với tôi không?”

Trần Xuyên trả lời rất nhanh:

“Không.”

Rồi ngay sau đó, anh ta tiếp tục:

“Còn chơi không? Cả đội đang đợi cậu.”

Sự thờ ơ chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Anh ta không quan tâm đến cô.

Chưa từng quan tâm.

Ngu Ngư từng ảo tưởng rằng: Trong mắt Trần Xuyên, cô có chút đặc biệt.

Tính tình anh ta không tốt, đôi khi còn trách mắng đồng đội trong team năm người. Nhưng lại chưa bao giờ nặng lời với cô.

Cho đến lần trước.

Có lẽ, đó chỉ vì cô hiếm khi phạm sai lầm ở đường giữa. Nhưng hôm ấy, cô đã sơ suất.

Và … đây mới là hiện thực.

Không phải vì cô quan trọng với anh ta, mà chỉ vì trước đó, cô chưa từng mắc lỗi.

Nhưng anh ta thực sự quá vô tâm.

Lời nói hôm đó khiến cô tổn thương.

Nhưng với Trần Xuyên, mọi chuyện đã bị quên lãng quá dễ dàng.

Anh ta hoàn toàn không nhận ra ý tứ trong tin nhắn của cô.

Ngu Ngư tiếp tục gõ:

“Lần trước cậu thực sự khiến tôi sợ đấy.”

Trần Xuyên đáp lại ngắn gọn:

“Chuyện gì cơ?”

“Nhìn mà xem!”

Ngu Ngư thở dài, chỉ nhắn lại một câu:

“Thôi! Bỏ đi, Trần Xuyên.”

Dòng tin nhắn ấy khiến Trần Xuyên thoáng sững lại. Một giây sau, anh cau mày, có chút ngờ vực.

Anh ta không phải kẻ vô tâm đến mức quên hết mọi chuyện.

Chỉ là…

Với những điều anh ta cho rằng không quan trọng, anh chưa bao giờ bận tâm đến.

Trần Xuyên:“Ừm.”

Trần Xuyên:“Vậy có chơi không?”

Thậm chí còn không có lấy một chút ý định xin lỗi.

Ngu Ngư nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đơn giản, hờ hững của anh hồi lâu.

Trần Xuyên: “Nếu không vào thì tôi bắt đầu trận đây.”

Ngu Ngư: “Chơi chứ.”

Câu trả lời mang theo chút hờ hững mà trước đây cô hiếm khi dùng.

Trần Xuyên hơi nhướng mày.

Anh vốn là kiểu người thích được người khác nâng niu, tâng bốc. Với một kẻ chẳng có chút giá trị tồn tại nào trong mắt, làm sao có thể khiến anh cảm thấy cần phải xin lỗi?

Cô đã rất lâu không chơi game. Đời trước, sau khi cãi nhau với Trần Xuyên, cô dần rời xa thế giới này.

Huống hồ…

Những biến cố sau đó cũng không cho cô thời gian để tiếp tục lang thang trên mạng.

Nhưng dù sao…

Thân thể mười tám tuổi vẫn còn lưu giữ ký ức về trò chơi.

Khi bước vào phòng tổ đội, nhìn thấy những biểu tượng quen thuộc, cảm giác của năm mười tuổi như những con sóng dịu dàng, len lỏi vào tim cô, từng chút, từng chút một.

Xạ thủ rất quý mến Ngu Ngư, nhưng không phải theo kiểu tình cảm nam nữ. Mà là sự yêu thích của một xạ thủ dành cho một pháp sư biết cách phối hợp.

Cô chơi đường giữa, luôn chú ý hỗ trợ đường dưới, thường xuyên dùng kỹ năng dọn lính giúp xạ thủ. Trong đội, ngoài Trần Xuyên, người chơi thoải mái nhất khi đánh cùng cô chính là xạ thủ. Ngu Ngư kiểm soát lính rất chuẩn. Dù hỗ trợ dọn đường cũng không bao giờ giành chỉ số lính của anh ta, càng chưa từng tranh cướp điểm hạ gục.

Vì thế, xạ thủ luôn có ấn tượng tốt về cô. Mỗi khi cô vào đội, anh ta lại vui vẻ gọi:

“Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!”

Giọng anh trẻ trung, cách nói chuyện lém lỉnh, khác hẳn với chất giọng trầm thấp của Trần Xuyên. Thanh âm trong trẻo, đầy sức sống, nghe qua có cảm giác giống như một sinh viên năm nhất hoặc thậm chí một nam sinh trung học - mang đến thiện cảm ngay từ lần đầu nghe thấy.

ID trong game của Ngu Ngư là một cái tên đặt vội. Vì họ của cô là “Ngu”, nên cô lấy luôn cái tên có phát âm gần giống—“Ngư Ngư.”

Khi nghe xạ thủ nói vậy, Ngu Ngư cảm thấy như có gì đó ấm áp len lỏi trong lòng. Cô không tự chủ được mà gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc thể hiện sự thân mật.

Cô nhìn vào biểu tượng “Bạn tốt” dưới ảnh đại diện của xạ thủ, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng ấn vào, gửi đi lời mời kết bạn.