Cô mở lại lịch sử trò chuyện giữa mình với Trần Xuyên.
Từ đầu đến cuối, ngoài những tin nhắn trao đổi về đánh rank, giữa họ gần như chẳng có cuộc trò chuyện nào thực sự đáng giá.
Vậy mà ở kiếp trước, chỉ vì một câu nói vu vơ của anh, cô lại tự huyễn hoặc bản thân, tự vẽ nên những ảo tưởng đẹp đẽ, thậm chí còn ngốc nghếch đặt tình cảm của mình vào đó.
Trong ký ức, không lâu sau, cô từng lấy hết can đảm để bày tỏ tình cảm với anh.
Nhưng Trần Xuyên thẳng thừng từ chối:
“Ngoài đời tôi còn chẳng thiết tha yêu đương, huống hồ là yêu qua mạng. Chơi game thì cứ tập trung chơi tốt đi, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Có lẽ vì khi ấy, cô vẫn là người đồng đội chơi đường giữa phối hợp ăn ý. Nên dù từ chối, Trần Xuyên vẫn tiếp tục đánh rank cùng cô, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngu Ngư lúc này vừa tự giỏi huyễn hoặc, lại vừa có thói quen tự an ủi bản thân. Cô cố bám víu lấy câu nói “Ngoài đời tôi còn chẳng muốn yêu đương” của Trần Xuyên nên đã tự tạo cho mình hy vọng rằng có lẽ cô không phải người duy nhất bị từ chối.
Có lẽ anh ta sẽ từ chối tất cả mọi người.
Nhưng không lâu sau, niềm tin ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
Sự thật đã nhanh chóng vả thẳng vào mặt cô.
Khoảng Cách Ngày Càng Rõ Rệt
Một ngày nọ, sau khi trận đấu kết thúc, Trần Xuyên bất ngờ kéo thêm một cô gái khác vào team. Cô gái ấy chơi hỗ trợ và đặc biệt thích dùng tướng Dao.
Trớ trêu thay, trước đây, chính Trần Xuyên đã tỏ rõ thái độ chê bai. Anh ta không ưa kiểu người chơi vị tướng này.
Anh thẳng thừng nói: “Dùng Dao làm gì? Vô dụng.”
Nhưng lần này, anh ta không hề tỏ ra khó chịu khi Dao Phủ lượn lờ quanh mình.
Ngu Ngư cảm thấy hụt hẫng.
Tim cô thoáng trùng xuống.
Nhưng cô không có tư cách lên tiếng.
Không phải bạn gái.
Không phải bạn thân.
Thậm chí ngay cả mối quan hệ bạn bè bình thường cũng chẳng có.
Cô chẳng có lý do để chất vấn, trách móc, cũng chẳng thể biểu lộ sự bất mãn.
Từ đó về sau, cô gái kia thường xuyên xuất hiện trong đội hình ba hoặc năm người của họ.
Cô trở thành người dư thừa.
Một ngày nọ, cô gái đó bật mic. Giọng điệu vui vẻ trò chuyện cùng mọi người. Đồng đội thi nhau khen ngợi giọng nói của cô ta dễ nghe. Cô lặng lẽ nghe họ cười nói và rồi… một điều bất ngờ xảy ra.
Trần Xuyên - người trước nay chưa từng chủ động mở mic trò chuyện với ai - lại phá lệ lên tiếng. Họ đôi lúc còn đùa giỡn, cười nói rôm rả.
Tất cả mọi người đều cười vui vẻ.
Duy chỉ có Ngu Ngư, lặng lẽ nhìn màn hình, cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.
Cô im lặng, như thể chưa từng tồn tại.
Từ nhỏ, cô vốn đã sống khép kín và tự ti. Cô không giỏi giao tiếp, cũng chẳng quen thể hiện cảm xúc. Mỗi khi cô im lặng, hầu như chẳng ai nhớ đến sự có mặt của cô.
Ban đầu, mỗi lần vào trận, Trần Xuyên vẫn bảo cô gái kia hỗ trợ Ngu Ngư kiểm soát đường giữa trước. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, Dao Phủ đã bắt đầu theo sát Trần Xuyên, bỏ mặc vị trí ban đầu.
Có lẽ vì anh ta quá giỏi.
Cũng có thể… vì cô ta thực sự dành cho Trần Xuyên một chút tình cảm đặc biệt.
Lần đầu tiên, khi thấy Dao Phủ liên tục phá vỡ chiến thuật, Trần Xuyên vẫn lên tiếng nhắc nhở. Nhưng dần dần, anhchẳng buồn nói nữa, cứ để mặc Dao Phủ muốn làm gì thì làm.
Không có người hỗ trợ kiểm soát tầm nhìn, không ai để ý đến những pha gank. Và vì vậy, đường giữa của Ngu Ngư trở thành mục tiêu bị đối phương chèn ép. Ngay từ đầu trận, cô đã phải chịu áp lực không nhỏ.
Nhưng cô chưa từng lên tiếng phàn nàn.
Cô gái kia có giọng nói ngọt ngào, đôi khi còn biết làm nũng.
~
Dù Trần Xuyên vẫn giữ giọng điệu bình thản khi đáp lại nhưng thỉnh thoảng lại nhường cho cô ta bùa xanh hoặc bùa đỏ.
Chơi với Trần Xuyên lâu như vậy, cô hiểu rất rõ. Chỉ khi tâm trạng thật sự tốt, anh mới nhớ đến việc nhường bùa cho Ngu Ngư.
Những lúc Trần Xuyên chơi hay, cô gái kia không tiếc lời khen ngợi:
“Wow, lợi hại thật đấy!”
Mỗi khi trận đấu rơi vào thế bất lợi, cô ta lại dịu dàng nói:
“Đừng lo, em sẽ bảo vệ anh.”
Ngu Ngư không biết Trần Xuyên có vui hay không.
Cô chỉ biết rằng, bản thân chẳng hề vui vẻ.
Nỗi buồn này không ập đến như cơn sóng dữ, mà âm thầm dâng lên, từng chút một nhấn chìm cô vào vực sâu.
Cô nhận ra, cảm xúc của mình chưa từng quan trọng.
Bởi chẳng ai quan tâm.
Cũng chẳng ai để ý đến sự tồn tại của cô.
Trong suốt trận đấu, Trần Xuyên và Dao Phủ kia luôn sát cánh cùng nhau.
Còn cô - tựa như một kẻ dư thừa.
Bước ngoặt xảy ra…
Một lần nọ, Dao Phủ chợt tò mò hỏi:
“Anh Xuyên, người chơi đường giữa này có quan hệ gì với anh vậy? Là bạn ngoài đời sao? Em thấy lần nào chơi gamecô ấy cũng có mặt trong đội?”
Trần Xuyên thuận miệng trả lời:
“Không, chỉ là cùng nhau leo rank thôi.”
Câu nói bình thản ấy lại như một lưỡi dao sắc bén, cứa sâu vào trái tim Ngu Ngư. Mọi ảo tưởng cô từng ôm ấp… vỡ vụn.
Chỉ trong một câu nói, tất cả hoàn toàn tan biến.
Cô đã từng nghĩ, dù trong game hay ngoài đời, mình cũng có một vị trí nào đó trong lòng anh.
Thế nhưng, chỉ bằng một câu nói, mọi thứ đều sụp đổ.
Trận đấu kết thúc, Ngu Ngư không nói một lời, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với cảm giác yêu thầm, cũng từng trải qua không ít nỗi buồn. Nhưng chưa bao giờ… cô lại bị tổn thương một cách trực diện và tàn nhẫn đến vậy. Có lẽ vì cô đã tự nhốt mình trong thế giới chật hẹp này quá lâu.
Internet trở thành sợi dây duy nhất kết nối cô với thế giới bên ngoài, khiến những ảo tưởng về Trần Xuyên ngày càng xa rời thực tế.
Và cũng chính điều đó khiến cô trở nên cố chấp hơn bao giờ hết.
Sau khi rời khỏi tổ đội, Trần Xuyên không rõ lý do, liên tục gửi lời mời cô quay lại. Nhưng khi Ngu Ngư từ chối lời mời, Trần Xuyên lập tức bắt đầu trận đấu mới.
Từ đây, mối quan hệ tổ đội giữa họ chính thức chấm dứt.
Sự gắn kết trong những trận đấu đôi giữa họ sẽ không bao giờ quay lại.
Và cô gái kia chính thức thay thế vị trí của cô.
Đôi khi, Ngu Ngư tự hỏi:
“Liệu cô gái đó có trở thành bạn gái của Trần Xuyên không? Liệu họ có hẹn gặp nhau ngoài đời?
Và rồi, bao lâu nữa… Trần Xuyên sẽ hoàn toàn quên mất cô?”
Những suy nghĩ ấy cứ bám lấy cô suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, khi kiểm tra lịch sử trận đấu, cô phát hiện Trần Xuyên và cô gái kia đã chơi cùng nhau đến tận khuya.
Ban đầu là đội năm người.
Sau đó… chỉ còn lại hai người bọn họ.
Suốt khoảng thời gian đó, Trần Xuyên không hề nhắn tin hỏi lý do cô rời khỏi tổ đội.
Cuối cùng, Ngu Ngư chủ động nhắn:
“Từ giờ, em sẽ không chơi cùng anh nữa. Chúc anh tìm được một đồng đội tốt hơn.”
Anh chắc hẳn đã đọc tin nhắn.
Nhưng không hồi đáp.
Bắt đầu từ thời điểm này, Trần Xuyên không bao giờ tìm cô chơi game nữa.
Họ gặp nhau tình cờ, chia xa cũng nhẹ nhàng như thế.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng có một vị trí đặc biệt trong lòng anh.
Nỗi buồn này…
Ngoài cô ra, chẳng ai thấu hiểu.
Ngu Ngư cảm thấy mình như một món đồ bị bỏ quên.
Như một thứ có thể dễ dàng bị thay thế.
Như một trò cười.
Thực ra, không thể nói rằng Trần Xuyên đã phản bội cô.
Chỉ là… với anh, cô chưa bao giờ đủ đặc biệt.
Ngu Ngư chơi game rất tốt, nhưng không biết cách khen ngợi hay làm nũng như cô gái kia.
Cô cũng quá thực tế.
Mỗi khi trò chuyện với anh, chủ đề chỉ xoay quanh game. Cô không bao giờ tranh giành điều gì, thậm chí hiếm khi nói một câu đơn giản như “Tôi lấy buff, cảm ơn.”
Trần Xuyên không hề làm gì tổn thương cô một cách tàn nhẫn.
Anh không lạnh lùng, không cay nghiệt. Chỉ đơn giản là thờ ơ, nhẹ nhàng gạt cô ra khỏi thế giới của mình.
Và chính điều đó… lại khiến cô đau lòng nhất.