Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 2: Trần Xuyên

Ngu Ngư có năng khiếu chơi game bẩm sinh. Chỉ mất chưa đầy nửa tháng, cô đã leo từ Đồng Thau lên Vương Giả. Trong một trận đấu căng thẳng, cô vô tình chạm trán với một người chơi Huyền Sách cực kỳ xuất sắc. Không hề phóng đại khi nói rằng, đây là đối thủ mạnh nhất mà cô từng gặp trong suốt thời gian chơi game.

Người đó chính là Trần Xuyên.

Hôm ấy, anh ta điều khiển Huyền Sách, di chuyển linh hoạt đến mức khó lường. Năm mạng liên tiếp bị hạ gục, lập pentakill. Cả trận đấu anh ta một mình càn quét chiến trường, biến thế trận từ bại thành toàn thắng, gánh team lội ngược dòng ngoạn mục.

Ngay khi màn hình hiện thông báo “Victory”, Ngu Ngư không chút do dự, lập tức gửi lời mời kết bạn.

Bởi vì cô chơi rất tốt vị trí đường giữa, đặc biệt là hai tướng Vương Chiêu Quân và Tây Thi, lại sẵn sàng hỗ trợ đồng đội, nhường tài nguyên cho anh ta. Có lẽ vì vậy mà sau vài trận đấu, Trần Xuyên chủ động gửi lời mời kết bạn WeChat cho cô. Trong lúc trò chuyện, Trần Xuyên thản nhiên nói rằng tài khoản đang chơi chỉ là acc phụ, sau đó gửi cho cô một bức ảnh chụp tài khoản chính.

Vừa nhìn qua, Ngu Ngư không khỏi ngạc nhiên.

Hồ sơ game của anh ta vô cùng ấn tượng - không chỉ sở hữu biểu tượng “Vạn Cường” lấp lánh, mà còn có danh hiệu quốc tiêu Huyền Sách, cùng với kim tiêu Bùi Cẩm Hổ và Hàn Tín. ID Vương Giả của anh là “Sát Xuyên”.

Trần Xuyên nhắn:

“Tôi sẽ dùng tài khoản này để hướng dẫn em chơi đường giữa. Khi nào em thuần thục rồi, giúp tôi leo rank trên acc chính, được không?”

Nhìn dòng tin nhắn ấy, tim Ngu Ngư khẽ rung lên.

Chỉ là một câu đơn giản, nhưng trong đó cô cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ một người xa lạ. Lúc đó, cô vẫn là một cô gái nhỏ đầy tự ti, đến mức chỉ cần một chút quan tâm cũng đủ khiến lòng cô dao động.

Ngu Ngư gõ bàn phím, chỉ đáp lại một chữ:

“Được.”

Từ đó, cô và Trần Xuyên liên tục chơi cùng nhau suốt một tuần. Cả hai không bật mic, không nói chuyện, chỉ có những dòng tin nhắn ngắn gọn và sự phối hợp vô cùng ăn ý qua từng trận đấu . Mãi đến một tuần sau, Trần Xuyên rủ thêm một người bạn vào team ba người. Lần này, cả hai đều bật mic. Lần đầu tiên, cô được nghe giọng của Trần Xuyên.

“Hả? Sao lại có thêm một người? Đây là ai vậy? Em gái mới à?”

Người bạn kia tò mò hỏi, giọng điệu đầy vẻ hóng chuyện.

Ngay lập tức, Trần Xuyên bật mic, giọng nói trầm lạnh, dứt khoát:

“Quan tâm cái quái gì? Đánh cho đàng hoàng vào. Tao cầm pháp sư. Người ta không quen mày, đừng hỏi nhiều, coi chừng doạ cô ấy sợ.”

Người kia nhếch mép cười, chỉ đáp một tiếng:

“À.”

Giọng của Trần Xuyên trầm ấm, có chút lạnh lùng nhưng lại dễ nghe đến kỳ lạ. Càng lạ hơn chính là cách anh bảo vệ cô. Chỉ từ một câu nói tưởng như vô tình, nhưng lại khiến lòng cô dâng lên một chút cảm giác khó tả. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai thực sự quan tâm đến cảm xúc của cô. Vậy mà Trần Xuyên lại làm điều đó một cách tự nhiên, như thể vốn dĩ phải thế.

Từ ngày hôm ấy, Trần Xuyên bắt đầu hướng dẫn cô một cách bài bản, từng bước giúp cô trở thành một người chơi pháp sư thực thụ trong game.

Sau khi cô đã thuần thục hơn, Trần Xuyên chuyển sang dùng acc chính, kéo cô vào những trận đấu 5v5 leo rank.

Dần dần, Ngu Ngư trở thành người đồng hành cố định trong đội hình của anh. Những người còn lại trong đội hầu hết là bạn bè của Trần Xuyên, tất cả đều là cao thủ, sở hữu huy hiệu kim tiêu, thậm chí có người đạt quốc bia.

Ban đầu, vì cô chỉ quen chơi cùng Trần Xuyên, ít khi tham gia những trận đấu đỉnh cao nên thực lực của cô bị nghi ngờ. Trong trận đầu tiên, họ cho rằng Trần Xuyên chỉ đang kéo theo một tân thủ, sợ cô sẽ kéo tụt điểm rank nên không ai chịu chọn tướng mạnh.

Nhưng ngay sau đó, cả đội sững sờ khi chứng kiến kỹ năng điều khiển Vương Chiêu Quân và Tây Thi của cô - chuẩn xác đến mức đáng sợ. Lúc này họ lập tức nghiêm túc chọn những tướng sở trường của mình.

Và từ đó, Ngu Ngư chính thức trở thành thành viên cố định trong đội hình của họ.

Trong một trận đấu, người bạn của Trần Xuyên không nhịn được cảm thán:

“Anh Xuyên đúng là khác biệt thật. Người ta rủ con gái thì chỉ để làm cảnh, còn ông thì bắt cô ấy cầm pháp sư, hỗ trợ buff tài nguyên rồi khống chế cho ông tung hoành.

Không hổ danh là Xuyên ca, cách dẫn dắt đúng là đẳng cấp hơn hẳn bọn phàm phu tục tử như tụi này.”

Câu nói đùa khiến cả đội bật cười, giọng điệu anh ta vừa có chút ngưỡng mộ, vừa pha chút trêu chọc. Nhưng với Ngu Ngư, câu nói ấy lại khiến cô cảm thấy có chút khó chịu.

Ngay sau đó, cô nghe một người trong đội hỏi:

“Từ trước đến giờ, ông đã thấy anh Xuyên dẫn theo cô gái nào khác chưa?”

Câu nói vang lên trong lòng cô như một hồi chuông khó phai mờ.

Dù chỉ là một trò chơi, nhưng với cô, Trần Xuyên lại giống như một anh hùng xa xôi nào đó - một người mà cô luôn dõi theo từ xa.

Và cô… là người duy nhất anh từng dẫn theo chơi pháp sư.

Hai, ba tháng trôi qua, họ vẫn tiếp tục chơi cùng nhau, nhưng chưa từng một lần bật mic trò chuyện. Trần Xuyên cũng chưa bao giờ chủ động yêu cầu cô mở mic. Giống như cô, anh chưa bao giờ phá vỡ khoảng cách vô hình giữa họ.

Trong suốt khoảng thời gian đó, bài đăng duy nhất mà Trần Xuyên chia sẻ trên mạng xã hội là một bức ảnh chụp bàn tay tái nhợt dưới ánh sáng mờ ảo, giữa ngón trỏ và ngón cái kẹp một chiếc bật lửa màu bạc.

Ngu Ngư ngẩn người nhìn bức ảnh ấy thật lâu. Cô vừa có chút chờ mong… lại vừa cảm thấy tự ti.

Bàn tay anh ta trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, dưới ánh sáng lờ mờ như mang theo hơi thở của sự sống. Cô cảm giác bức ảnh ấy như đang theo dõi mình, đang bật cười giễu sự ngốc nghếch của cô vậy.

Trần Xuyên nhất định là một người rất đẹp trai, rất có khí chất. Một người như anh… chắc chắn sẽ chẳng bao giờ để mắt đến cô ngoài đời thực.

Lúc ấy, Ngu Ngư vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của bản thân.

Cô vẫn nghĩ mình chỉ là một cô gái béo ú đáng thương, không ai quan tâm.

Nhưng từ khi nhận ra cảm xúc dành cho Trần Xuyên, cô dần trở nên nhạy cảm hơn mỗi khi chơi game cùng anh.

Có lẽ, đây chính là trạng thái chung của những kẻ yêu thầm.

Đôi khi, chỉ cần giọng Trần Xuyên lạnh nhạt một chút, lòng cô đã như có mây đen kéo đến. Nhưng cũng có lúc, nếu cô chơi không tốt bị đồng đội trách móc, chỉ cần Trần Xuyên lên tiếng an ủi một câu cũng đủ khiến tim cô đập mạnh. Vừa căng thẳng vừa vui sướиɠ, đến mức hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Dù vậy, cô chưa từng có ý định thổ lộ với anh. Chứ đừng nói đến chủ động bắt chuyện.

Mỗi khi chơi 5v5, cô luôn cố gắng hết sức để không trở thành gánh nặng, tập trung hỗ trợ cho anh có thể toả sáng.

Nhưng trong tình yêu, không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả. Chỉ khi được đối phương để ý, mọi thứ mới thực sự có ý nghĩa.

Bước ngoặt xảy ra khi Trần Xuyên chuẩn bị leo lên tiểu quốc phục một lần nữa.

Hôm đó, Ngu Ngư bị cảm, đau đầu, không thể cùng anh tham gia trận đấu quan trọng.

Trần Xuyên chỉ nhắn lại một câu:

“Nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhưng ngày hôm sau, khi lên mạng kiểm tra lịch sử đấu của anh, Ngu Ngư phát hiện Trần Xuyên đã đánh đủ 5 trận. Vị trí đường giữa vốn thuộc về cô đã bị thay thế bởi một người khác.

Điều khiến cô sững người hơn cả là… người đó cũng chơi Tây Thi và Vương Chiêu Quân - những vị tướng quen thuộc của cô. Chưa dừng lại ở đó, cái tên trong game của người ấy khiến lòng cô càng thêm nặng trĩu.

“Là bảo bối của bạn” – ID rõ ràng thuộc về một cô gái.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái tên đó, một cảm giác buồn bã và bất an khó tả dâng lên trong Ngu Ngư. Chậm rãi nhưng nặng nề đến nghẹt thở.

Lúc này, cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm. Cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng khi tâm trí cô lại rối bời hơn bao giờ hết. Cả đêm, nhiệt độ tăng dần nhưng điều khiến cô khó chịu hơn cả chính là sự im lặng của Trần Xuyên.

Anh không còn nhắn tin gọi cô vào trận như mọi khi.

Cuối cùng, cô lặng lẽ mở game, lén kiểm tra lịch sử đấu của anh…

Sự thật khiến cô chua xót nhận ra họ vẫn tiếp tục đánh 5v5 cùng cô gái ấy.

Cảm giác tự ti và bất an trong lòng cô ngày một lớn dần.

Sang ngày thứ ba, không đợi Trần Xuyên chủ động rủ, cô lấy hết can đảm nhắn tin mời anh vào trận.

Trần Xuyên nhanh chóng nhắn lại:

“Hết cảm chưa?”

Ngu Ngư ho nhẹ hai tiếng, nhưng chỉ đáp đơn giản:

“Đỡ rồi.”

Thực ra, cô vẫn chưa khỏi hẳn, thậm chí còn tệ hơn cả hôm trước.

Hôm đó là chủ nhật, Trần Xuyên cần đánh rank để giữ hạng. Còn cô lại trong trạng thái tệ nhất từ trước đến nay. Họ chật vật lội ngược dòng, cố gắng giành lấy từng trận thắng.

Nhưng đến ván cuối cùng vì đầu óc không tỉnh táo, cô quên cấm tướng, để đối thủ chọn được con bài khắc chế cứng. Kết quả là suốt cả trận đấu, cô bị ép đến mức không thể làm được gì ngoài chịu trận.

Cả đội nhanh chóng bị áp đảo, trận đấu diễn ra vô cùng thảm hại. Áp lực càng lúc càng đè nặng lên vai cô. Đồng đội bắt đầu cáu gắt, liên tục trách móc.

Nhưng lần này, Trần Xuyên không hề lên tiếng bảo vệ cô. Đến khi cả team bị quét sạch trong một pha giao tranh, dường như cả anh ta cũng mất kiên nhẫn.

Giọng nói lạnh lùng vang lên trong mic:

“Chơi tệ quá. Nếu không khỏe thì nghỉ ngơi đi rồi hẵng chơi. Đừng lãng phí thời gian của mọi người.”

Lời nói ấy rơi xuống như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Ngu Ngư.

Cô không đáp lại, chỉ im lặng rời khỏi trận.

Trận đấu quan trọng nhất lại kết thúc trong thất bại thảm hại. Ngu Ngư vừa cảm thấy áy náy, vừa hoang mang. Trong đầu, hình ảnh Trần Xuyên cùng cô gái kia sát cánh bên nhau không ngừng tua lại. Nhưng khi nghe những lời anh ta vừa nói, mọi mong đợi trong cô phút chốc hóa thành thất vọng.

Thì ra, Trần Xuyên chưa từng thích cô.

Anh ta chỉ cần một công cụ hỗ trợ hoàn hảo, một người giúp anh ta giành chiến thắng dễ dàng hơn mà thôi. Nghĩ đến đây, Ngu Ngư không thể kiềm chế thêm nữa. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt hai bên má cô.

Nhưng Trần Xuyên không hề hay biết.

Anh chỉ lạnh lùng buông thêm một câu:

“Xong trận rồi nghỉ đi, không đánh nữa.”

Đúng lúc này, một đồng đội trong team lầm bầm một câu như đổ thêm dầu vào lửa:

“Chiêu Quân hôm nay chơi tệ quá, hay gọi pháp sư hôm qua vào thay đi? Tôi còn thiếu điểm rank nữa.”

Cảm giác lúc ấy…

Giống như cô chỉ là một quân cờ - có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Cũng như ngoài đời thực, cô luôn bị người khác xem nhẹ, chẳng ai thực sự để tâm.

Cô đã rất cố gắng.

Nhưng đôi khi, dù nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi thành kiến cố hữu của người khác.

Sự chán nản len lỏi trong tim, gặm nhấm từng chút một.

Lúc đó, một suy nghĩ bi quan thoáng qua trong đầu cô.

Khi trụ nhà chính sụp đổ, cô gõ một dòng tin nhắn duy nhất:

“Xin lỗi.”

Nhưng còn chưa kịp quay lại sảnh chờ, một thông báo bất ngờ hiện lên giữa màn hình:

“Bạn đã bị mời rời khỏi phòng.”

Chủ phòng là Trần Xuyên.

Anh ta đã thẳng tay đuổi cô ra khỏi đội.

---

Ngu Ngư sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay vô thức siết chặt lấy điện thoại.

Những ký ức về quãng thời gian chơi game cùng anh ta cứ thế tua lại trong đầu cô, vụn vặt và hỗn loạn, như một thước phim cũ kỹ.

Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat Trần Xuyên vừa gửi đến. Những ngón tay đang nắm lấy viền điện thoại siết chặt hơn một chút. Đầu óc rối ren, những ký ức kéo đến như một cơn sóng cuốn lấy cô.

Nhưng rồi, giữa sự hỗn loạn ấy, cô chợt bừng tỉnh. Như một người chết đuối bất ngờ bám được khúc gỗ, cô thoát ra khỏi vòng xoáy của cảm xúc. Một tia sáng le lói trong ý thức – không phải ánh sáng thực sự, mà là khoảng khắc cô đột nhiên tỉnh ngộ.

Cô tự hỏi:

“Tại sao cô luôn là kẻ bị động trong mọi chuyện?”

Kiếp trước, cô sống cả đời cẩn trọng từng li từng tí, chỉ để lấy lòng người khác.

Cẩn thận từng chút một, chỉ mong được yêu thương.

Chỉ vì một chút đạo đức vô nghĩa, mà do dự, dao động không yên.

Nhưng lần này…

Cô sẽ không để bản thân tiếp tục như vậy nữa.

Đời này, cô nên sống đúng như những gì mình tưởng tượng.

Sống sao cho xứng với gương mặt này.

Xứng đáng với cái chết không chút dấu vết của kiếp trước.

Vậy nên, cô lặng lẽ nhìn màn hình.

Tĩnh tâm suy nghĩ.

Cô đã từng khóc rồi.

Hắn cũng nên nếm trải cảm giác ấy.