Ngu Ngư không thể diễn tả chính xác cảm giác của khoảnh khắc ấy – giây phút cô nhận ra mình đã trọng sinh. Vừa mở mắt, cô lập tức hiểu rằng thời gian đã quay ngược về ba năm trước.
Khung cảnh trước mặt bỗng trở nên tươi sáng rực rỡ, tựa như một đóa hoa vừa bung nở trong ánh nắng mặt trời, tràn đầy sức sống.
Cũng giống như chính cô vậy.
Sống lại lần này, cô quyết tâm thay đổi mọi thứ.
Đứng trong căn biệt thự quen thuộc, cô đưa mắt quan sát xung quanh. Mọi thứ sẽ không còn như trước - từ nội thất, không gian đến cả chính bản thân cô. Cô sẽ không để những sai lầm kiếp trước lặp lại thêm một lần nữa.
Và trước tiên, điều cô cần đối diện chính là bản thân mình.
“Xoẹt…”
Những tấm rèm dày cộp, u ám bị giật xuống, kéo theo lớp bụi thời gian phủ kín căn phòng. Bóng tối bao năm qua bị xé toạc trong nháy mắt, tan biến như chưa từng tồn tại. Ánh sáng tràn vào, lấp đầy từng ngóc ngách của căn phòng. Những bức rèm đen nặng nề được thay thế bằng một lớp rèm hai tầng màu trắng sữa, nhẹ nhàng và thanh thoát. Không gian bừng sáng, ánh sáng len lỏi qua từng góc khuất, soi chiếu cả những nơi mà trước đây cô luôn trốn tránh.
Lần này, cô sẽ không né tránh nữa.
Năm mười sáu tuổi, một biến cố bất ngờ khiến cô mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng. Cô sợ ánh sáng, ghét soi gương, dần thu mình vào một thế giới u tối, lặng lẽ cô độc. Năm mười tám tuổi, cô tự giam mình trong căn biệt thự này, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhưng… từ khi nào cô thực sự thoát khỏi nỗi ám ảnh đó?
Có lẽ là ngày cô đứng trước mộ cha.
Hoặc cũng có thể là khoảnh khắc cô nhìn mẹ nằm bất động trên giường bệnh.
Cô không nhớ chính xác khi nào mình thay đổi, nhưng có một điều cô biết rõ - nỗi đau trong lòng không tự lành lại, mà chính hiện thực tàn khốc đã ép cô phải đối mặt với nó. Sự nghiệt ngã của cuộc đời đã xua tan những nỗi sợ hãi mà cô từng cố chấp ôm lấy.
Ngu Ngư khẽ mỉm cười - coi như đây là một cách chữa lành đặc biệt dành riêng cho cô.
Khi đầu ngón tay lần đầu tiên chạm vào ánh sáng sau những năm dài chìm trong bóng tối, một cảm giác rung động mơ hồ len lỏi trong lòng. Cô lặng lẽ ngước nhìn, khóe môi bất giác cong lên.
Lần này, cô không còn muốn trốn tránh nữa.
------
Người thợ đang thay rèm vô tình bắt được khoảnh khắc ấy, động tác trên tay thoáng khựng lại. Ánh mắt anh ta lỡ chạm vào bóng hình cô dưới ánh sáng, nhưng ngay lập tức, anh ta cúi xuống, không dám nhìn lâu hơn.
Ngu Ngư cũng nhận ra ánh mắt ấy, nhưng cô không hề bận tâm. Bên ngoài đã có người trông chừng, hơn nữa, trong cơ thể cô tồn tại một hệ thống bảo vệ, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Ngay khi trọng sinh, hệ thống đã hỏi cô muốn chọn năng lực đặc biệt nào.
Cô không hề do dự đáp:
“Tôi muốn có cách để bảo vệ chính bản thân.”
Cái chết ở kiếp trước vẫn hằn sâu trong tâm trí cô như một cơn ác mộng không lối thoát. Cô từng bị một kẻ đeo mặt nạ kéo lên tầng thượng, sau đó nhẫn tâm đẩy xuống. Giây phút ấy, cô vẫn còn nhớ rất rõ - cơ thể lao xuống trong không trung, từng cơn gió sắc lạnh như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt.
Hệ thống thoáng ngạc nhiên trước lựa chọn của cô, nhưng ngay sau đó liền phản hồi:
“Chủ nhân, tôi đã được lập trình sẵn với cơ chế tự phòng vệ. Nếu cô gặp nguy hiểm, hệ thống sẽ tự động kích hoạt chế độ bảo vệ, đảm bảo rằng bi kịch ở kiếp trước sẽ không bao giờ tái diễn.”
Chỉ khi nghe câu này, Ngu Ngư mới thực sự cảm thấy an toàn.
Hệ thống tiếp tục hỏi:
“Ngoài ra, cô còn có mong muốn nào khác không?”
Hệ thống này tồn tại bằng cách thu thập cảm xúc từ con người - để duy trì năng lượng và hoàn thành nhiệm vụ từ trung tâm, nó cần cô nhận được sự yêu mến từ nhiều người.
Ngu Ngư trầm ngâm giây lát, rồi dứt khoát nói:
“Tôi muốn trở thành diễn viên. Hệ thống có thể giúp tôi không?”
Cô muốn bước chân vào giới giải trí.
Kiếp trước, mãi đến khi gia đình phá sản, cô mới bất đắc dĩ tìm cách chen chân vào ngành này. Nhưng lần này, cô sẽ chủ động nắm lấy cơ hội. Trở thành diễn viên, nổi tiếng và đứng trên đỉnh cao danh vọng - đó là mục tiêu của cô.
Thứ nhất, danh tiếng sẽ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Thứ hai, cô có một tham vọng mà kiếp trước chưa từng dám nghĩ đến.
Cô muốn tận dụng triệt để nhan sắc của mình. Muốn những kẻ từng coi cô như một món hàng phải nếm trải nỗi đau mà cô từng chịu đựng. Bây giờ, nếu không còn gì có thể đe dọa đến mạng sống của cô, vậy cô còn lý do gì để sợ hãi?
Nụ cười trên môi cô dần tắt.
Ánh sáng nhẹ nhàng lan toả, làm nổi bật lên làn da trắng ngần, mịn màng đến mức gần như trong suốt. Đôi mắt sâu thẳm, đen láy như màn đêm. Gương mặt thanh tú, hoàn mỹ không tì vết của cô mang nét đẹp độc nhất vô nhị, duy nhất và không thể thay thế, chẳng ai có thể sao chép hay tìm thấy nét tương đồng.
Ba tháng trước, Ngu Ngư vẫn chưa có nhiều thay đổi rõ rệt . Lúc nhỏ, một thầy bói từng nói:
“Con bé này lớn lên sẽ thay đổi hoàn toàn, trưởng thành sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh thành.”
Khi ấy, người thân chỉ xem đó là một câu nói đùa, chẳng ai thực sự tin vào điều này.
Nhưng giờ đây, cô đã mười tám tuổi ba tháng. Ba tháng tự nhốt mình trong biệt thự tối tăm, không có lấy một tấm gương soi. Và rồi, cô đã hoàn toàn lột xác. Từ con nhộng nhỏ bé, yếu ớt, cô đã phá kén hóa thành một cánh bướm rực rỡ.
Lời thầy bói năm xưa đã ứng nghiệm. Cô giờ đây là một tuyệt sắc giai nhân, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Những dấu vết của quá khứ đã biến mất cùng lớp mỡ thừa năm nào, để lộ ra một dáng vẻ thanh thoát, tinh tế, tựa như cô đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Đứng trước gương trong phòng tắm, cô khẽ mỉm cười - một nụ cười hiếm hoi sau quãng thời gian dài trầm mặc. Ngay sau đó, cô lấy điện thoại, giơ lên chụp một bức ảnh phản chiếu trong gương.
Thế nhưng, chỉ vài phút sau, một cơn khó chịu bất ngờ ập đến.
Dường như… đây chính là dấu hiệu của sự thay đổi ở tuổi mười tám.
Ba năm sau, cô có thể thoải mái bước ra dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa, cũng như bình thản đối diện với chính mình trong gương. Nhưng hiện tại, cơ thể và ký ức của cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi quá khứ. Những tổn thương năm xưa vẫn còn hằn sâu, khiến cô chưa thể thích nghi trọn vẹn.
Khi đứng trong phòng khách, ánh sáng chiếu vào chỉ khiến bàn tay cô hơi run. Nhưng ngay khi vừa nhìn vào gương, một cảm giác nghẹn thắt bất ngờ dâng lên - l*иg ngực siết chặt, hơi thở trở nên rối loạn. Cô vội ngồi xuống ghế sofa trong phòng ngủ, cố gắng điều hoà nhịp thở. Nhưng cơn khó chịu vẫn không hề thuyên giảm. Cuối cùng, Ngu Ngư chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt, vươn tay kéo rèm lại. Cô không kéo kín rèm mà chừa lại một khe nhỏ để ánh sáng len lỏi vào phòng.
Giờ nhìn lại, đó có lẽ là một quyết định đúng đắn.
Cô ngồi yên trong bóng tối, từng chút một, cảm giác nghẹn thắt nơi l*иg ngực dần tan biến.
Cô cất giọng hỏi hệ thống:
“Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?”
Hệ thống đáp lại:
“Không lâu đâu. Tôi đã kiểm tra tình trạng cơ thể của ký chủ. Dự kiến, quá trình hồi phục sẽ mất khoảng ba tháng. Sau đó, cô hoàn toàn bình thường trở lại.”
Giữa bóng tối tĩnh lặng, ánh sáng từ màn hình điện thoại bất chợt lóe lên. Người mà cô từng thầm mến năm mười tám tuổi vừa gửi tin nhắn đến.
Trần Xuyên: “Ở đó không? Vào game chơi đi!”
Ở thời điểm này của kiếp trước, vì mắc chứng rối loạn tâm lý nên Ngu Ngư gần như ru rú trong biệt thự suốt ngày. Cô không dám bước chân ra ngoài. Để gϊếŧ thời gian, cô đã tìm đến trò chơi online có tên “Vương Giả” - một trong những tựa game hot nhất lúc bấy giờ - đang thu hút hàng triệu người tham gia, đặc biệt là giới trẻ. Chính nhờ trò chơi này, cô đã quen biết Trần Xuyên.