Lúc này nghe thấy giọng nói phiền phức đó, Ninh Lương khẽ cau mày, nàng vừa nhìn sang vừa nghĩ cách đuổi hắn đi.
Dưới gốc cây phủ đầy tuyết trắng bên ngoài cửa sổ, thiếu niên áo đỏ vác một thanh trường kiếm trên vai. Hắn đang ngẩng đầu lên cười rạng rỡ với nàng.
Trong nụ cười đó chứa đựng vẻ trêu chọc không thèm che giấu.
Ninh Lương có hơi sững sờ, ánh mắt nàng chậm rãi chuyển từ khuôn mặt tuấn tú có chút tà ác của hắn lên trên đỉnh đầu hắn.
Độ hắc hóa: 63%.
Thứ khác biệt là, thanh tiến độ của hắn không phải màu đỏ.
Mà là màu đen.
Thanh tiến độ màu đen?
Ninh Lương trầm tư suy nghĩ. Nó khác gì so với màu đỏ?
Dạ Tinh là kẻ ngông cuồng, hung bạo. Hắn là phản diện cũng chẳng có gì lạ. Điều khiến Ninh Lương tò mò là tại sao độ hắc hóa của hắn mới chỉ 63% mà Mộ Thiền đã vượt quá 90% rồi?
“Sư tôn cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, chẳng lẽ vì người thất bại ở chỗ tiểu sư đệ nên chuyển sang yêu ta rồi sao?”
Dạ Tinh vác kiếm trên vai đi đến bên cửa sổ của nàng. Môi đỏ da trắng, vẻ ngoài cực kỳ bắt mắt. Chỉ là trong mắt hắn lại lộ rõ vẻ công kích và chế giễu không hề che giấu, nếu nhìn kỹ còn có một tia chán ghét.
Đối với vị sư tôn này, hắn không có một chút kính trọng nào, ngay cả giả vờ cũng chẳng muốn.
Nguyên chủ rất kiêng dè hắn. Thân phận và thực lực của hắn đều không phải là thứ có thể dễ dàng trêu chọc được.
Quan trọng nhất là hôm đó khi nguyên chủ hèn mọn bày tỏ tình ý với tiểu đồ đệ, nàng đã bị Dạ Tinh bắt gặp.
Hắn lấy chuyện này ra để uy hϊếp nàng nên đã moi được không ít bảo bối từ nguyên chủ, thậm chí còn tự do ra vào bí cảnh của Thiên Vân Tông.
Lúc này chắc hắn lại gặp rắc rối gì trong bí cảnh nên đến đòi bảo bối chứ gì.
Ninh Lương nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó khẽ bật cười.
Dạ Tinh nhíu mày: “Người cười cái gì?”
Ninh Lương chậm rãi nói: “Khuôn mặt này của con vẫn còn kém Lạc Kỳ một chút, yên tâm đi.”
Dạ Tinh: ...
Sát khí hiện lên trên mặt hắn, nhưng Ninh Lương chỉ quan tâm đến con số trên đỉnh đầu hắn. Thanh tiến độ hắc hóa không hề nhúc nhích, chứng tỏ hắn hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
“Ta muốn Băng Phách Hàn Đăng.” Dạ Tinh ghét nàng, hắn không muốn nói nhiều với nàng nữa nên đi vào thẳng vấn đề.
Ninh Lương: “Không cho.”
Dạ Tinh sững người, sau đó đôi mắt tà ác của hắn nhìn chằm chằm vào nàng. Một lúc sau, hắn cười lạnh nói: “Ninh Lương, người điên rồi à?”
Ninh Lương lạnh lùng liếc nhìn hắn, trong lòng không hề dao động.
Hắn hung dữ cái gì? Rồng nàng nuôi còn hung dữ hơn hắn nhiều.
Không nhìn thấy vẻ hoảng loạn quen thuộc trên mặt nàng, Dạ Tinh đột nhiên thấy hơi lo lắng: “Chuyện của người và Lạc Kỳ...”
“Bằng chứng đâu?”
Dạ Tinh: ???
Mấy hôm trước, nàng còn vì chuyện này mà khúm núm cầu xin hắn, còn chủ động tặng hắn rất nhiều bảo bối giúp hắn vượt qua mấy tầng bí cảnh.
Mới qua bao lâu mà nàng đã dám chối bỏ rồi?
Khóe môi Ninh Lương khẽ nhếch lên: “Thu thập đủ bằng chứng rồi hẵng đến đổi với ta.”
“Người không sợ ta nói chuyện này ra sao?”
Ninh Lương cười: “Con nói xem người ngoài sẽ tin con, một nghịch đồ nổi tiếng xấu xa, từ nhỏ đã làm nhiều điều ác bất chấp thủ đoạn hay tin ta, một Tông chủ luôn có tiếng thanh cao bấy lâu nay?”
Ngoại trừ chút tâm tư xấu xa không thể phơi bày ra ánh sáng đối với tiểu đồ đệ của mình, còn lại nguyên chủ luôn rất biết cách xây dựng hình tượng.
Nàng đã lên làm Tông chủ Thiên Vân Tông từ khi còn rất trẻ, vậy nên tất nhiên phải có chút bản lĩnh rồi.
Sương lạnh phủ kín khuôn mặt tuấn tú của Dạ Tinh.
Ninh Lương nhìn lêи đỉиɦ đầu hắn, thanh tiến độ hắc hóa đến giờ vẫn chưa nhúc nhích.
Thanh tiến độ màu đen khó thay đổi hơn màu đỏ sao?
Dạ Tinh nhạy bén nhận ra ánh mắt của nàng, hắn lạnh lùng hỏi: “Người đang nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ ra đã lâu không gặp Bắc Đẩu Tiên Quân. Hôm nào phải mời ông ấy đến Thiên Vân Tông mới được.”
Dạ Tinh nghiến răng: “Người dám!”
Ninh Lương: “Vậy phải xem đồ nhi con có ngoan ngoãn hay không đã.”
Dạ Tinh phất tay áo bỏ đi.
Ninh Lương nhìn theo bóng lưng hắn. Thanh tiến độ hắc hóa trên đầu hắn đã tăng từ 63% lên 65%.
Vì Bắc Đẩu Tiên Quân sao?
Ninh Lương lục lọi lại trí nhớ của mình. Trong ấn tượng của nàng, đó là một người đàn ông lạnh lùng, mạnh mẽ, có quyền thế rất cao ở Doanh Châu cảnh. Bao nhiêu năm nay, các tiên môn đều nghe theo lời của ông ta.
Nguyên chủ cũng rất kính trọng ông ta.
Nhưng giờ xem ra giữa hai cha con ông ta và Dạ Tinh dường như có bí mật gì đó không muốn người ngoài biết, khiến cho Dạ Tinh hắc hóa sao?
Nếu muốn chữa trị cho Dạ Tinh thì e rằng phải bắt đầu từ chỗ này rồi.
Nhưng trong lòng Ninh Lương lại không muốn chữa trị cho hắn chút nào.
May mà đến hiện tại, hệ thống dường như không yêu cầu bắt buộc phải chữa trị cho ai. Ngoài việc đưa ra lời nhắc nhở, nó chẳng làm gì cả.
Cũng không biết nếu chữa trị cho phản diện thất bại thì sẽ xảy ra chuyện gì.