Trong đầu ong ong, Ninh Lương kinh ngạc nhìn Mộ Thiền.
Trên khuôn mặt non nớt của thiếu nữ vẫn còn nét ửng hồng chưa tan, đúng là một bộ dạng ngây thơ vô số tội!
Nhân vật phản diện: Mộ Thiền.
Nhắc đến đại sư huynh, thanh tiến độ hắc hóa giảm hai phần trăm, nhắc đến tiểu sư đệ thì thanh tiến độ hắc hóa tăng vọt lên 90%!
Hừ, thích tiểu sư đệ à.
Ngươi là ảnh hậu sao?!
Cuối cùng nàng cũng hiểu thanh tiến độ kia là cái gì, Ninh Lương khinh bỉ cái hệ thống phá hoại chậm chạp này. Sau khi phát hiện ra nhân vật phản diện còn phải chữa trị nữa sao?
Bình thường chẳng phải nên tiêu diệt kẻ phản diện à? Nếu hiện đại hơn một chút thì cũng nên là công lược phản diện chứ.
Chữa trị?
Việc duy nhất nàng từng làm liên quan đến chữa trị chính là tham gia chăm sóc rồng sau sinh.
“Sư tôn... Sao người lại nhìn đệ tử như vậy?” Mộ Thiền hơi rụt rè hỏi.
Ninh Lương hỏi lại nàng ta: “Hiện giờ tu vi của con đến đâu rồi?”
“Thưa sư tôn, đệ tử đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, sắp... sắp đột phá lên Kim Đan kỳ rồi ạ.” Mộ Thiền run rẩy nói.
Nàng ta không thể nói dối chuyện tu vi. Hàng năm Thiên Vân Tông đều sẽ kiểm tra tu vi của tất cả đệ tử, mà kỳ kiểm tra năm nay vừa mới diễn ra cách đây vài ngày, tu vi của Mộ Thiền đúng là đang ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Cho dù nàng ta dùng pháp khí lợi hại để áp chế tu vi thì cũng không thể nào vượt quá được hai cảnh giới. Bởi vì Trắc Linh Thạch được kết nối với các tiên môn của Doanh Châu cảnh là linh thạch được linh mạch của đại địa nuôi dưỡng. Hơn nữa, hàng năm khi kiểm tra linh căn, tất cả các tiên môn đều cùng tham gia, không chỉ có Trắc Linh Thạch mà còn có các vị Tông chủ và trưởng lão của các tiên môn trấn giữ, cho nên muốn qua mặt tất cả các tầng kiểm tra là quá khó.
Trừ khi...
Tu vi của Mộ Thiền đã vượt qua tất cả mọi người trong tiên môn, độ kiếp thành tiên, đạt đến cảnh giới Kim Tiên. Như vậy nàng ta mới có thể qua mặt được tất cả mọi người.
Nếu vậy thì còn chữa trị gì nữa? Chỉ có nằm chờ chết thôi.
Bình thường thì tu vi cao nhất của Mộ Thiền cũng không thể vượt quá Nguyên Anh kỳ, tu vi này không tính là quá lợi hại ở Thiên Vân Tông. Vậy làm sao nàng ta có thể gây nguy hại lớn cho thế giới như lời hệ thống nói?
Ninh Lương thật sự không hiểu.
Hiện giờ tu vi của nàng đã mất hết, nàng không thể lấy cứng đối cứng được, chỉ đành bảo Mộ Thiền lui xuống trước.
Mộ Thiền cẩn thận xoay người lại, cố gắng không để chuông bạc trên cổ tay phát ra tiếng động rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài tránh làm phiền đến sư tôn.
Sau khi ra ngoài, Mộ Thiền quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, vẻ mặt đáng yêu, e thẹn của nàng ta lập tức biến mất.
Hôm nay sư tôn thật kỳ lạ...
Nàng hỏi nàng ta rất nhiều câu hỏi không đâu.
Dù vậy chỉ cần đừng cản trở chuyện của nàng ta là được.
Nếu không... Nàng ta sẽ không tha cho một ai dám cản đường mình.
Mộ Thiền ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như xuyên qua tầng tầng mây khói nhìn về phía nơi cao nhất.
Các người... Cứ chờ đấy!
“Hệ thống ba ba!!”
“Thống Thống!”
Sau khi cố gắng gọi hệ thống mà không thành công, Ninh Lương thật sự cạn lời. Chẳng lẽ khi nào độ hắc hóa của nhân vật phản diện đạt 90% thì cái thứ này mới nhảy ra cảnh báo một tiếng thôi sao?
Vậy thì cần nó làm gì chứ?
Ninh Lương đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy khung cửa gỗ chạm khắc ra. Ánh sáng chói chang buổi sớm mai ùa vào, nàng vô thức giơ tay lên che mắt lại rồi mới nhìn ra ngoài.
Giữa núi non trùng điệp, sương mù lượn lờ bay lên. Ánh bình minh như làn khói mỏng manh phủ lên những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng. Những gác phượng lầu son mái cong ẩn hiện dưới ánh sáng trông thật rực rỡ huy hoàng.
Đây chính là đỉnh Vãn Hà nơi Thiên Vân Tông tọa lạc.
Ninh Lương lặng lẽ nhìn thế giới yên bình trước mắt, tâm trạng nàng cũng dần bình tĩnh lại.
Mặc dù hệ thống vô dụng nhưng ít ra nó cũng nhắc nhở nàng ai là nhân vật phản diện, hơn nữa còn cho nàng biết phản diện có cơ hội được chữa trị.
Vậy thì chỉ cần chữa trị Mộ Thiền xong là nàng sẽ được yên ổn đúng chứ.
Sau khi luyện lại được tu vi, chẳng phải nàng sẽ được mặc sức tung hoành trong thế giới này hay sao?
Làn gió mát thổi qua mái tóc, ánh bình minh chiếu lên gương mặt thanh tú không son phấn của nàng khiến nàng trông vừa lạnh lùng vừa xa cách.
“Sư tôn!”
Bên ngoài cửa sổ vang lên giọng nói vui vẻ của một thiếu niên.
Trong số các đệ tử, người dám gọi nàng bằng giọng điệu trêu chọc như vậy chỉ có Ngũ đồ đệ của nàng. Hắn chính là Dạ Tinh, con trai út của Cung chủ Bắc Đẩu Tiên Cung, một trong năm đại tiên môn.
Dạ Tinh từ nhỏ đã nghịch ngợm, không chịu học hành. Khi còn ở Bắc Đẩu Tiên Cung, hắn đã gây ra vô số tai họa. Các tiên môn lớn nhỏ vừa nghe đến tên hắn đã tránh xa. Thứ nhất là vì sợ cha hắn, chính là vị Bắc Đẩu Tiên Quân lạnh lùng hùng mạnh kia. Thứ hai là vì Dạ Tinh, một khi đã dính vào hắn thì không thể nào thoát ra được.
Nguyên nhân mà nguyên chủ thu nhận hắn làm đồ đệ cũng là vì Thiên Vân Tông nợ Bắc Đẩu Tiên Cung một ân tình rất lớn.
Nhưng kể từ khi Dạ Tinh đến đây, nguyên chủ cũng chẳng quan tâm đến hắn mấy. Cho dù hắn có gây rối thế nào ở Thiên Vân Tông thì nàng cũng nhắm mắt cho qua.