Sư Tôn Thanh Tâm Quả Dục

Chương 5

Bây giờ Ninh Lương cũng đã hiểu rõ, Mộ Thiền không phải là phản diện duy nhất của thế giới này. Sau khi Dạ Tinh xuất hiện, nàng lại có thêm một chút hiểu biết mới.

Nếu thanh tiến độ màu đỏ và màu đen không phải phân chia theo giới tính, vậy thì giữa Mộ Thiền và Dạ Tinh còn có cái gì khác nhau nữa?

Giá mà có thêm vài mẫu nhân vật phản diện nữa thì tốt, như vậy thì nàng có thể suy ra sự khác biệt giữa chúng từ những phản diện khác nhau.

Đáng tiếc là hiện giờ nàng đang ở Thiên Vân Tông, tạm thời không gặp được quá nhiều nhân vật phản diện.

Thế giới này vô cùng rộng lớn, chắc chắn có vô số kẻ phản diện. Nhưng xác suất một người gặp phải nhân vật phản diện trong đời cũng chỉ có vậy.

Bây giờ nàng vẫn nên nghĩ cách chữa trị cho Mộ Thiền trước xem hệ thống có thưởng gì hay không.

Chăm sóc rồng sau sinh còn có thưởng cuối năm, chắc hệ thống này cũng không keo kiệt đâu mức đó đâu nhỉ?

Vậy nên bắt đầu chữa trị từ đâu đây?

Ninh Lương nhớ lại quy trình khám bệnh ở thế giới cũ, trước tiên phải đăng ký số.

Nhưng muốn đăng ký cũng phải tìm đúng bác sĩ, tức là phải biết mình bị bệnh gì.

Nhân vật phản diện... Coi như là bị bệnh thần kinh được không?

Vậy phải chữa bệnh thần kinh như thế nào?

Ở thế giới của nàng, những kẻ mắc bệnh thần kinh có thể gây nguy hiểm lớn cho thế giới sẽ bị đưa vào tù để cải tạo bắt buộc, ngăn chặn bọn họ tái phạm tội.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người ta chưa phạm tội thì cũng không thể bắt vào tù được.

Ninh Lương suy nghĩ thêm vài phút rồi quyết định mặc kệ. Kệ nó đi, dù sao hệ thống cũng không nói rõ nếu không chữa khỏi thì sẽ thế nào. Mấy tên phản diện đó muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến nàng. Nàng vẫn nên nghĩ cách luyện lại tu vi của mình trước đã. Đến lúc phản diện gây chuyện nàng chuồn đi là được.

Ninh Lương mồ côi từ nhỏ, trời sinh tính tình lạnh nhạt lại lớn lên cùng rồng. Cho nên trách nhiệm đạo đức của một con người bình thường hoàn toàn không có tác dụng với nàng.

Thế giới này nên cảm tạ trời đất vì nàng đã không gây chuyện đấy.

Ninh Lương ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ linh khí của trời đất vào cơ thể dựa theo ký ức của nguyên chủ. Tu vi trong cơ thể nàng đã bị Hóa Hồn Đinh phá hủy hoàn toàn, nhưng may mắn là nền tảng tu vi vẫn còn, linh khí có thể vào đan điền từ từ vận chuyển.

Chỉ là vết thương do Hóa Hồn Đinh tạo ra ở tim khiến cho mỗi lần nàng vận chuyển linh khí đều vô cùng đau đớn. Nửa ngày trôi qua, trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hiện tại nàng đã mất hết tu vi, ngay cả nạp giới chứa đồ vật cũng không mở ra được, vậy nên không thể dùng linh đan diệu dược bên trong.

Mà nguyên chủ là một kiếm tu không phải y tu, cho nên nàng cũng không biết gì về cách chữa trị vết thương.

Nhưng Tam đồ đệ Mặc Vân Sênh của nàng là một y tu, hơn nữa y thuật của hắn cao siêu, còn tinh thông luyện đan. Đan dược do hắn luyện ra thường rất khan hiếm ở Doanh Châu cảnh.

Nàng tìm một cái cớ để hắn làm chút thuốc trị thương cho nàng chắc cũng không khó.

Quyết định xong, Ninh Lương khoác thêm áo choàng rồi rời khỏi Thanh Lương điện.

Nàng mất cả ngày để hấp thụ linh khí của trời đất, lúc này trời đã tối.

Giữa màn đêm mờ mịt, đèn đuốc ở Thiên Vân Tông sáng như ban ngày. Nhưng lúc này phần lớn đệ tử đều đang tu luyện trong bí cảnh ở sau núi, vì vậy khi ra ngoài Ninh Lương cũng không gặp nhiều người. Nàng không thể cưỡi kiếm nên đành đi bộ đến Vấn Dược các.

Trên đường đi, nàng đã tìm lại tất cả ký ức về Mặc Vân Sênh.

Mặc dù Mặc Vân Sênh đứng thứ ba trong số các đồ đệ, nhưng năm đó hắn đã cùng lên núi với đại đồ đệ Tiêu Trầm Mạch. Chỉ là Mặc Vân Sênh đã ốm yếu từ nhỏ nên hắn mãi không qua được bài kiểm tra của Thiên Vân Tông. Đến khi cuối cùng hắn cũng bộc lộ được thiên phú y đạo thì đã có nhị đồ đệ Ân Niệm Tuyết rồi.

Nói đến đây mới nhớ, mặc dù Mặc Vân Sênh là y tu nhưng bản thân hắn lại bệnh tật đầy mình, bệnh đến mức phải ngồi xe lăn quanh năm.

“Đan dược của hắn rốt cuộc có đáng tin không vậy?”

Người ta nói rằng thầy thuốc không chữa được bệnh của mình, vậy chỉ có thể thử xem sao.

Ninh Lương vừa đi đến gần Vấn Dược các thì đã có một mùi thuốc nồng nặc lập tức xộc vào mũi nàng.

Vấn Dược các nằm ở một ngọn núi nhỏ của Thiên Vân Tông. Trên núi trồng đầy các loại thảo dược quý hiếm, môi trường yên tĩnh, ngay cả không khí cũng trong lành hơn bên ngoài nhiều.

Ninh Lương đi dọc theo con đường lát đá xanh trông đầy vải thiều hai bên, chằng bao lâu một tòa lầu nhỏ ba tầng đã hiện ra trước mắt nàng.

Tiểu đồng đang tưới nước trong vườn thuốc ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng thì giật mình vội vàng đặt bình nước xuống, sau đó quỳ xuống hành lễ với nàng.

“Tham kiến Tông chủ.”

Ninh Lương thản nhiên nói: “Vân Sênh đâu?”

“Mặc Hành Quân... À không, Mặc sư huynh đang ở phòng luyện đan ạ, đệ tử đi gọi huynh ấy ngay.”

Tiểu đồng nói xong thì vội vàng chạy vào phòng luyện đan.

Mặc Vân Sênh có một thanh kiếm có thể điều khiển cây cối tên là Mặc Hành. Hơn nữa thuốc hắn luyện ra nổi tiếng khắp thiên hạ, vì vậy người ngoài đều kính trọng gọi hắn là Mặc Hành Quân.

Vì hắn là y tu nên nguyên chủ hầu như không chỉ dạy gì cho hắn, nàng chỉ dạy hắn vài đường kiếm thuật lúc mới nhập môn. Sau đó do vấn đề sức khỏe, Mặc Vân Sênh luôn sống ẩn dật, thậm chí hai sư đồ còn chưa gặp mặt nhau được mấy lần.

Nhưng dù sao nàng cũng là sư tôn của hắn, bảo hắn luyện mấy viên thuốc chắc cũng không thành vấn đề.

Ninh Lương đứng giữa vườn thảo dược, gió nhẹ thoảng qua mang theo hương thơm của dược liệu bay vào mũi khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trồng thảo dược tốt như vậy chắc hẳn kỹ thuật luyện đan của hắn cũng không phải là hư danh. Lần này vết thương của nàng coi như được chữa trị rồi.

Một hồi tiếng bánh xe lăn trên mặt đất vội vã đi đến cửa vang lên.

“Sư tôn... Khụ khụ khụ...” Một giọng nói hơi khàn vừa cất lên đã ho dữ dội, nghe thật sự yếu ớt vô cùng.

Ninh Lương xoay người lại. Thanh niên mặc y phục màu xanh có khuôn mặt như tranh vẽ. Mái tóc dài buông xõa, nốt ruồi đỏ giữa trán điểm trên làn da trắng bệch, khóe môi nhợt nhạt còn dính chút vết máu.

Quả thật là một tên ốm yếu bệnh tật.

Nhưng ánh mắt Ninh Lương lại vô thức nhìn lêи đỉиɦ đầu hắn. Vừa nhìn thấy thanh tiến độ màu đỏ, nàng đã rơi vào trầm tư.

Độ hắc hóa: 55%

Ninh Lương: ...

Tim nàng đau nhói.

Có nhầm hay không vậy? Nàng tổng cộng chỉ có bảy đồ đệ, bây giờ gặp ba người thì cả ba đều sắp hắc hóa!

Để xác nhận không phải nàng hoa mắt, Ninh Lương nhìn đi nhìn lại đỉnh đầu tiểu đồng ở Vấn Dược các mấy lần.

Không có! Bọn họ đều là người tốt!

Ninh Lương suýt nữa không thở nổi.

“Sư tôn, mời người vào trong nghỉ ngơi ạ.” Mặc Vân Sênh đang ngồi trên xe lăn. Dù Vấn Dược các quanh năm được linh lực đặc biệt bảo vệ bốn mùa như xuân, nhưng trên người hắn vẫn khoác áo choàng lông dày. Lớp lông cáo trắng muốt càng làm nổi bật lên vẻ yếu ớt xanh xao của hắn, như thể chỉ một giây sau hắn sẽ tắt thở mà chết vậy.

Đã như vậy rồi còn làm phản diện gì nữa!?

Ninh Lương nghĩ, xem ra không thể tùy tiện uống thuốc của nhân vật phản diện được rồi.