Mỹ Thực: Bếp Lửa Nhân Gian

Chương 6: Còn một cái chân nữa

"Anh là Trần Tiến Hanh."

La Đình Huy cắt ngang lời hắn ta, nhấc lên tờ thư thôi vợ bị bỏ quên trên bàn.

"Là thư lại của Lễ phòng phủ Hải Lăng đúng không?"

Gần trưa, mặt trời chiếu rọi làm lòng người bứt rứt.

La Đình Huy trông chỉ vừa đến tuổi đôi mươi nhưng giọng điệu vẫn chậm rãi, không chút vội vàng. Chỉ có đôi mắt y khi nhìn Trần Tiến Hanh là sáng quắc, trong veo như một tấm gương bảo kính, soi thấu khiến Trần Tiến Hanh có cảm giác như mọi mưu tính trong lòng hắn ta đều đã bị nhìn thấu sạch sẽ.

"Trước khi đến đây, ta đã tìm hiểu kỹ về nhà họ Trần."

Ngón tay y nhẹ nhàng gõ lên tờ thư bỏ vợ trên bàn, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười không rõ ý.

"Tờ thư bỏ vợ này đã có dấu của nha môn, chắc chắn là do anh đứng ra lo liệu. Nếu không có anh làm lại trong phủ, nhà họ Trần cũng chưa chắc có gan dám làm chuyện này. Cả nhà thông đồng với nhau, giả nhân giả nghĩa, thực chất lại là một lũ cầm thú không bằng heo chó."

Lời mắng mỏ của La Đình Huy khiến Trần Tiến Hanh đỏ bừng cả mặt.

Hắn ta nhìn sang cha mình, lại nhìn về phía đám anh em đồng tộc, thấy ai nấy đều nơm nớp lo sợ, rồi lại quay sang thanh niên trẻ tuổi kiêu ngạo trước mắt.

"Anh là ai?"

“Ta là La Đình Huy.”

Năm chữ nhẹ bẫng rơi vào tai Trần Tiến Hanh, khiến lòng hắn ta chìm xuống đáy vực.

Hắn ta biết rõ Trần Tiến Học vốn không muốn bỏ vợ. Năm đó khi bọn họ cưới nhau nhà họ La vẫn chưa sa sút, của hồi môn của La Cửu nương cũng khá hậu hĩnh. Cả nhà tiếc số tài sản này, thêm nữa chân La Cửu nương đã bị đánh gãy, chẳng thà để nàng ấy chết đi còn tốt hơn, vừa giữ được thể diện cho nhà họ Trần, vừa tránh phiền phức.

Chính hắn ta đã khuyên bảo trên dưới, mới giữ lại được mạng sống cho La Cửu nương.

Không phải vì hắn ta thương tiếc gì người chị dâu này, mà bởi vì... Mấy năm nay, danh tiếng của Thịnh Hương Lâu ở thành Duy Dương ngày càng vang xa.

Chỉ là một tửu lâu nhưng lại có quan hệ rộng rãi với nha môn, thương nhân buôn muối, trà, thậm chí cả cử nhân và giám sinh.

Mà người đã một tay gây dựng nên tửu lâu này chính là La Đình Huy, năm nay chỉ vừa tròn 20 tuổi nhưng đã nổi danh khắp trăm dặm. Ở thành Duy Dương, ai ai cũng gọi một tiếng "Ông chủ La".

Hắn ta vẫn luôn nỗ lực bôn ba, luồn cúi chỉ mong có thể xin được một chức quan ở Duy Dương, một người như La Đình Huy, dù không thể kết giao thân cận nhưng cũng tuyệt đối không thể đắc tội.

Trần Tiến Hanh thật sự không ngờ rằng, thứ mà hắn ta càng kiêng kỵ, lại càng ập đến ngay trước mặt hắn ta như thế này.

"Ông chủ La, dù sao nơi đây cũng không phải Duy Dương. Nhà họ Trần ta kết thân với nhà họ La nhiều năm, vốn chỉ mong hai nhà hòa thuận, có lẽ trong chuyện này đã có chút hiểu lầm."

La Đình Huy thản nhiên ngoáy ngoáy tai, quay đầu nhìn về phía đại hán trẻ tuổi vẫn đang cầm chiếc ghế trong tay.

"Đại Sạn, ta bảo cậu ra tay, cậu lại đứng nghe chuyện vui à?"

Mạnh Đại Sạn vội vàng siết chặt tay cầm ghế, lập tức giơ cao lên, nhắm thẳng cánh tay của Trần Tiến Học mà nện xuống.

"Rắc!"

Tiếng xương gãy vang lên giòn tan, hòa với tiếng thét thảm thiết của Trần Tiến Học, khiến bầy chim sẻ đang đậu trên mái hiên kinh hoàng vỗ cánh bay đi.

Trần Tiến Học đau đớn giãy giụa kịch liệt, đến mức phun cả miếng giẻ nhét trong ra ngoài, gã rít lên thảm thiết, khàn giọng cầu xin:

"Bác ơi! Bác ơi cứu cháu với!"

"Tiến Hanh! Mau, mau cứu anh!"

Mắt Trần Tiến Hanh đỏ bừng vì giận, khóe mắt căng như sắp rách, hắn ta cắn chặt răng.

Tuy nhà họ Trần có thể không phải là danh gia vọng tộc, song hắn ta dù gì cũng là quan lại trong phủ nha, ngay cả phường trưởng gặp hắn ta cũng phải giữ thể diện.

Vậy mà La Đình Huy rốt cuộc cũng chỉ là một tên mở tửu lâu, lại dám ngang nhiên đánh người trước mặt bao nhiêu người như thế này!

"La Đình Huy! Giữa ban ngày ban mặt mà mày dám gây thương tích cho người khác! Mày tưởng nơi này là đâu hả?!"

Những người khác trong nhà họ Trần cũng dần hoàn hồn, cơn giận át cả nỗi sợ, suýt nữa thì xông lên đoạt lại người.

Tiếng kêu la, tiếng gào thét nháo loạn cả một góc sân.

La Đình Huy liếc nhìn La Cửu nương, thấy trong mắt bà chị họ nhà mình chẳng có chút thương tiếc nào đối với Trần Tiến Học, y bèn thản nhiên thả thêm một câu:

"Còn một cái chân nữa."

"La Đình Huy! Rốt cuộc mày muốn gì?! Nếu mày thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trần chúng tao..."

"Ông chủ!"

Cửa lớn có người vội vã chen vào.

"Đồ chúng ta mang theo đã giao đến phủ của Tống đồng tri, nhưng đồng tri đại nhân không có nhà, đây là thϊếp đáp lễ của quản gia bên đó. Còn có tạ lễ của Hứa Thôi Quan, cũng nhờ ông chủ trên đường về Duy Dương chuyển giúp."