Mỹ Thực: Bếp Lửa Nhân Gian

Chương 5: Xử cặn bã

Thanh niên tuấn mỹ vô song này nói chuyện cứ như cạ dao cạo vào mặt người ta, khiến tộc lão nhà họ Trần đau rát tận trong lòng. Lão ta cố gắng giữ nụ cười trên mặt, định mở miệng nói thêm gì đó thì đã bị La Đình Huy chặn lại.

"Trần Tiến Học đánh vợ đến tàn phế, ông đã quản chưa?"

"Trần Tiến Học bỏ vợ cưới lẽ, ông đã quản chưa?"

"Trần Tiến Học muốn bán vợ, bán cả con gái, gia quy của nhà họ Trần các người đã đi đâu mất rồi? Chuyện nên quản thì không quản, đến khi ta đến tận cửa đòi công bằng thì ông lại nhảy ra che đậy. Cái gì mà danh gia thư hương? Rõ ràng là một lũ lang sói ăn thịt người không nhả xương!"

Mặt trời xuân chiếu xuống chói chang, làm người ta hoa mắt.

Tộc lão nhà họ Trần nghẹn họng một hồi, mãi mới cất lời:

"Cháu La, e là cháu có chút hiểu lầm rồi. Hành sự của Tam lang nhà ta, cả vùng Hải Lăng này ai chẳng biết, đúng là có phong thái quân tử cổ xưa, sao có thể xảy ra chuyện đánh vợ chứ?"

"Ha." La Đình Huy bật cười khẽ, giọng điệu có chút khinh miệt: "Quân tử cổ xưa? Ông nghĩ ta chỉ biết mở tửu lâu nên đọc sách ít, không biết trong đám "quân tử" ấy cũng có kẻ gϊếŧ vợ chém thϊếp sao?"

Y cúi đầu khẽ vén tà áo, đổi tư thế ngồi rồi chậm rãi nói tiếp:

"Xem ra nói lý với các người thật dư thừa. Nếu chân của chị Cửu nương nhà ta đã gãy, vậy chân của Trần Tiến Học cũng cần gì phải giữ lại? Người đâu!"

Mấy tráng sĩ đồng loạt nhìn về phía y.

"Nghe lệnh ông chủ."

La Đình Huy giơ tay hờ hững chỉ về phía Trần Tiến Học.

"Chặt gãy chân trái của hắn trước."

"Rõ!"

Bảy tám người đàn ông vạm vỡ vai u thịt bắp lập tức xông lên, kéo Trần Tiến Học từ trong đám đông ra.

Ba người đè chặt Trần Tiến Học xuống đất, động tác thuần thục như mổ heo mổ dê. Một đại hán trẻ hơn đứng bên cạnh, cẩn thận chọn lựa một lát rồi xách lên một chiếc ghế, nhấc thử độ nặng.

"Ông chủ, ghế này là gỗ dâu, cũng khá chắc."

La Đình Huy gật đầu. Đại hán kia lập tức giơ ghế cao lên, nhắm ngay chân trái của Trần Tiến Học mà đập xuống.

"Không được! Không được!"

Tộc lão nhà họ Trần vội vã khom lưng, nhào tới trước mặt La Đình Huy:

"Cháu à, có gì cũng từ từ nói! Từ từ mà nói ha! Chúng ta không bỏ vợ nữa! nhà họ Trần quyết không bỏ vợ! Hôm nay chỉ là hiểu lầm! Cháu La, chúng tôi nhất định sẽ chữa khỏi chân của vợ Tam lang! Không chỉ chữa khỏi, sau này ta sẽ trông coi Tam lang thật nghiêm, bắt nó đối xử tốt với vợ con. Nếu nó còn dám lặp lại chuyện này, ta tự tay đánh gãy chân nó!"

Lão ta quay đầu nhìn sang La Cửu nương, giọng điệu mềm mỏng hẳn đi:

"Vợ Tam lang, cháu và Tam lang đã là vợ chồng 10 năm, sau này còn phải sống đến đầu bạc răng long. Nếu nó mất một cái chân, cháu và con gái sẽ sống sao? Con bé đã 8 tuổi rồi, nếu có người cha què quặt, sau này muốn tìm nhà chồng tốt sẽ khó khăn biết bao! Nếu cha muốn đưa con bé về nhà họ La nhờ ông bà ngoại nuôi nấng, nhà họ Trần chúng ta tuyệt đối không có ý kiến. Hằng năm sẽ cung cấp 30 lượng bạc để dạy dỗ nó, thế nào?"

Ông lão tóc hoa râm, nhưng cái miệng thì lanh lợi không ai sánh bằng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tất cả đều tuôn ra một lượt.

La Cửu nương im lặng, chỉ nâng bát cháo trên tay, nhìn sang La Đình Huy đang ngồi bên cạnh, nghiêng đầu cười nhẹ.

Chồng nàng ấy đánh gãy chân nàng ấy, định bỏ đói nàng ấy đến chết, còn muốn bỏ nàng ấy. Ngay cả anh ruột của nàng ấy cũng nhẫn tâm bán cả nàng ấy lẫn con gái. Vậy mà chỉ có đứa em họ mới 10 tuổi khi nàng ấy xuất giá, từ trăm dặm xa xôi chạy đến đây cứu nàng ấy.

Còn có con gái nữa… Nghĩ đến gương mặt đáng thương của con bé, La Cửu nương không thể mở miệng cầu xin cho Trần Tiến Học được.

"Đừng… đừng vì chị mà gây họa."

La Đình Huy nhìn La Cửu nương, bật cười:

"Chuyện này mà tính là họa ư? Đã không bỏ vợ nữa, vậy thì cũng là chuyện giữa sui gia với nhau thôi. Anh rẻ họ của ta ngang ngược như thế, ta lại càng phải dạy cho hắn một bài học. Đại Sạn, phế tay phải của hắn trước, rồi bẻ thêm một chân."

Trần Tiến Học bị đè chặt xuống đất, trong miệng là giẻ rách, hai tay quặp ra sau lưng, chân gối bị đầu gối người ta ghìm chặt. Gã giãy giụa, chẳng khác nào một con rùa mắc cạn đang hấp hối.

Người nhà họ Trần ai nấy đều trừng to mắt, nhìn chằm chằm chiếc ghế được đại hán kia giơ lên cao, ngay cả hơi thở cũng nghẹn lại trong cổ họng.

"Khoan đã!"

Một tiếng quát vang lên, có người vội vã xông vào.

"Giữa thanh thiên bạch nhật, các người dám xông vào nhà người khác gây sự sao?!"

Tộc lão nhà họ Trần nhìn thấy người đến như thấy cứu tinh:

"Tiến Hanh! Mau cứu anh ba cháu!"

Người đàn ông tên Trần Tiến Hanh mang giày vải đen, mặc áo dài xanh của thư sinh, khoảng 20 tuổi, để một lớp râu mỏng trên mép.

Hắn ta bước đến đỡ cha mình, rồi nhìn sang La Đình Huy đang ngồi nguyên chỗ cũ, không hề nhúc nhích.

“Anh là người nhà họ La? Nếu nói về chuyện bỏ vợ, người đàn họ La kia suốt 10 năm trời chẳng sinh được con nối dõi…”