Mỹ Thực: Bếp Lửa Nhân Gian

Chương 4: Diện mạo rực rỡ như Vệ Giới, Tống Ngọc; phong thái hành động lại như Tu La Dạ Xoa

La Đình Huy còn chưa kịp phản ứng, Kiều Nhi đã bị lời này của mẹ làm cho khóc òa.

"Mẹ ơi, đừng chết, đừng bỏ con! Con sẽ nuôi mẹ, con sẽ mang bánh cho mẹ ăn!"

Bé con khóc đến không màng hình tượng, chỉ lo đau lòng, gào đến nỗi có thể nhìn thấy cả cổ họng đỏ au.

La Đình Huy đưa tay vào thắt lưng lấy ra một miếng thịt khô, nhét thẳng vào miệng nhóc con.

"A -- Hức."

"Chị, nếu chị biết mình vô dụng, vậy hãy khiến bản thân có chút hữu dụng đi, bằng không ngay cả con gái cũng phải theo chịu khổ cùng đấy. Mấy lời bi thương đó chi bằng đừng nói, có thấy ai bị chị dọa chết đâu, chỉ có đứa nhóc mất răng này bị dọa khóc thôi.”

Y xoa xoa cái đầu nhỏ của Kiều Nhi.

"Đừng ồn, đừng khóc, ta đến là để đón mẹ cháu đi, nhất định sẽ để mẹ cháu đi theo ta một cách bình an."

Trần Kiều Nhi nhìn y, chỉ thấy một khuôn mặt vô cùng, vô cùng đẹp. Đẹp như thần tiên vậy.

Còn đẹp hơn cả Táo Quân nữa.

Ngài ấy có phép thuật không nhỉ?

Sau một trận kinh hoàng và khóc lóc dữ dội, bé con nhanh chóng mệt lử, thϊếp đi trong cơn buồn ngủ. La Đình Huy phất tay một cái, lập tức có phụ nhân tiến lên, nhẹ nhàng bế bé ra ngoài.

Cô bé con mơ màng trong cơn buồn ngủ, song vẫn giãy giụa hai cái, cố gắng nhét cái bánh trong lòng vào tay mẹ.

Nhìn cái bánh bột mì bẩn thỉu đó, lông mày La Đình Huy lại giật một cái.

"Đi lấy cháo và điểm tâm trong xe ngựa xuống đây."

Cháo trắng được ninh đến mức hạt gạo nở bung, tuy đã nguội nhưng vẫn tỏa ra hương thơm dịu ngọt.

Điểm tâm là bánh vuông nhỏ*, La Cửu nương xuất thân từ nhà họ La Duy Dương, từ nhỏ đã có kiến thức về ẩm thực, chỉ cần nếm thử liền nhận ra loại bánh nhỏ này được làm từ bột mì tẩm dầu mè, thêm đường tinh luyện, và cả quýt phơi từ năm ngoái làm gia vị.

(*Một loại bánh ngọt truyền thống Trung Quốc. Đây là một loại bánh có kết cấu giòn tan, thường được làm từ bột mì, mỡ heo (hoặc dầu thực vật), đường, và một số nguyên liệu phụ khác. Bánh được nướng phồng lên đến khi có lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong xốp nhẹ, và thường có vị ngọt dịu, rất dễ ăn.)

Thủ pháp làm bánh xốp quen thuộc, hương dầu mè quen thuộc, ngay cả âm thanh giòn rụm khi lớp vỏ tan trong miệng cũng gợi nhớ đến quãng thời gian thơ ấu.

Vị chua ngọt lại dường như ngon hơn trong trí nhớ nhiều lắm.

"Quýt này không ngọt bằng trước kia, nếu phối thêm một ít mật nữa thì càng ngon, tốt nhất là mật hoa quế, hợp với mùa của quýt."

Nghĩ đến đây, La Cửu nương khựng lại.

Một lát sau, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay đang cầm bánh.

Nàng ấy biết làm hơn 30 loại cháo, hơn 20 loại điểm tâm ngọt, ngày xưa nàng ấy ở trong bếp nhỏ, khuấy mật nấu đường, tự tại biết bao. Ai mà ngờ, 10 năm sau, lại thành ra thế này?

Vị đắng và chua xót từ l*иg ngực dâng trào, gần như muốn ngấm vào miếng bánh trong miệng nhưng bị La Cửu nương ép bản thân nuốt xuống từng chút một. Một chút chua xót tự thương hại này, so với những cay đắng nàng ấy đã trải qua suốt bao năm qua, có là gì chứ?

Người bên phía nhà họ Trần cũng không rảnh rỗi, có kẻ chân tay nhanh nhẹn muốn lẻn ra cửa sau gọi quan tuần phố đến. Nhưng rất nhanh sau đó đã vội vàng quay lại, hoảng hốt báo:

"Bác ba, cửa sau cũng bị chặn rồi!"

Lão tộc trưởng nhà họ Trần không nói gì, nhưng mấy gã thanh niên thì nhấp nhổm không yên, tranh nhau chạy ra cửa chính. Chẳng qua mới vừa tới nơi, cả đám đã chen chúc nhau lùi lại.

Bên ngoài cổng lớn, mười mấy tráng sĩ đứng thành hàng bước vào sân.

Khoảnh sân vốn không rộng, giờ càng thêm chật chội. Đám đàn ông già trẻ ban nãy còn ngồi vây quanh xem náo nhiệt, giờ đây đều nép vào góc tường, không ai dám thở mạnh.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn La Đình Huy bước một bước dài, đi thẳng đến chiếc ghế bên phải La Cửu nương ngồi xuống.

Trên bàn cạnh đó có một tờ giấy mỏng, chính là thư bỏ vợ mà nhà họ Trần đã chuẩn bị sẵn.

Y nhấc lên xem một chút, rồi cười khẽ.

Thanh niên nọ hơi nghiêng người về bên trái, gương mặt đẹp tựa Vệ Giới, Tống Ngọc nhưng hành sự lại như Tu La Dạ Xoa. Y không vội mở miệng, mà chỉ lướt mắt nhìn khắp viện, ánh mắt sáng quắc quét qua từng người, khiến ai cũng thấp thỏm bất an.

Một lão già mặc áo lụa màu đỏ đất rốt cuộc không chịu nổi, tiến lên một bước, mở miệng:

"Cháu La, hôm nay cháu đến đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Lão ta vừa nói xong, lập tức có người vội vàng đỡ Trần Tiến Học dậy.

La Đình Huy đánh giá lão từ trên xuống dưới, chậm rãi mở miệng:

"Ông là ai?"

Lão già cười gượng:

"Ta là bác ruột của Tam lang, cháu dâu gọi ta một tiếng bác hai.”

"Hóa ra là tộc lão nhà họ Trần." La Đình Huy khẽ gật đầu, chậm rãi nói: "Ta còn trẻ, khi chị Cửu nương gả đi, ta chỉ nghe nói nhà họ Trần là danh gia thư hương, gia phong nghiêm cẩn, tộc lão trong họ đều là bậc hiền đức, tuyệt đối không phải loại vô dụng ngồi không ăn bám."