Mỹ Thực: Bếp Lửa Nhân Gian

Chương 7: Ra bạc hay là gãy chân, tùy các người chọn

Một thiếu niên dáng người nhỏ bé cung kính dâng lên hai phong thϊếp.

La Đình Huy chỉ liếc mắt qua rồi phất tay ra hiệu cất đi.

Ngón tay y xoay xoay tờ thư bỏ vợ, rồi chậm rãi hỏi Trần Tiến Hanh:

"Anh vừa nhắc đến thể diện của nhà họ Trần... Thế nào, còn muốn giữ nữa không?"

Sắc mặt Trần Tiến Hanh trắng bệch.

Giờ khắc này, hắn ta rốt cuộc đã nhận ra… Hắn ta đã đánh giá quá thấp người được gọi là “Ông chủ La”, nổi danh ở thành Duy Dương khi tuổi con trẻ như này rồi.

Tống đồng tri là quan lục phẩm của phủ Hải Lăng, còn Trần Tiến Hanh chẳng qua chỉ là “thư viên” có chút tiếng tăm nơi phố phường, lại không dám ngẩng đầu trước mặt Tống đồng tri.

Vậy mà La Đình Huy chỉ tùy tiện gửi chút lễ vật, còn không đích thân đi, đã có thể khiến quản gia của đồng tri đại nhân tự tay gửi thϊếp đáp lễ.

Huống hồ, bên cạnh La Đình Huy còn có Hứa Thôi Quan của phủ Duy Dương.

Vị “Ông chủ La” trẻ tuổi trước mặt này vốn chẳng cần phải lớn tiếng cãi cọ, cũng không cần tranh luận đỏ mặt tía tai. Bởi vì y đúng thật là có tiếng có miếng.

Cảm giác như có người rút hết khí trong ngực, Trần Tiến Hanh cúi đầu thêm chút nữa. Là người làm thư lại tại phủ nha nhiều năm, hắn ta biết rõ nhất cách nhìn tình thế:

"Rốt cuộc chuyện này phải giải quyết thế nào, nhà họ Trần xin nghe theo sắp đặt của ông chủ La, chỉ cầu xin... Đừng làm bị thương người nữa."

La Đình Huy không trả lời ngay.

Y chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn một lượt cả nhà họ Trần, đến khi thấy ai nấy đều cúi gằm đầu xuống, mới cười nhạt:

"Nhà họ La chúng tôi luôn nói lý lẽ. Hòa ly, Trần Tiến Học giao lại một nửa gia sản cho chị họ ta, ngoài ra đưa 300 lượng bạc làm phí nuôi con, thêm 500 lượng nữa là tiền bồi thường cho chị ấy."

Nói xong, y nhẹ nhàng xé toạc tờ thư bỏ vợ, thứ mà nhà họ Trần hao tổn công sức giành giật suốt nửa ngày.

Từng mảnh giấy nhỏ bay lả tả, rơi xuống khuôn mặt nhòe nước mắt của Trần Tiến Học.

"Ra bạc hay là gãy chân, tùy các người chọn."

***

"Oa, mẹ ơi! Tất cả chỗ này cộng lại là 1400 lượng bạc luôn á!"

Ngồi trong xe ngựa, hai chân đung đưa, Trần Kiều Nhi vui sướиɠ ra mặt.

Bé biết đếm ngân phiếu rồi nhé! Có tờ 50 lượng, tờ 100 lượng, tờ 20 lượng, tờ 10 lượng… Bé sắp xếp chúng theo từng loại, cứ như đang chơi xếp bài hoa vậy.

Những tờ ngân phiếu mỏng tang phủ kín xe ngựa, xe lắc lư một cái, nhìn mà hoa cả mắt.

"Cậu út nói tờ này là tốt nhất."

Bé lắc lắc tờ ngân phiếu in dấu đỏ trong tay.

"500 lượng, lại còn là ngân phiếu thông đổi năm nhà nữa!"

"Ngân phiếu thông đổi năm nhà," chính là câu mà vị cậu út thần tiên kia đã nói khi đưa ngân phiếu cho mẹ.

Trần Kiều Nhi còn cố ý bắt chước động tác của cậu, dùng hai ngón tay kẹp lấy ngân phiếu.

Bé biết 500 lượng là rất nhiều, rất nhiều bạc. Nhưng cụ thể là nhiều đến mức nào thì bé không biết, chỉ cảm thấy vui vẻ nhìn mẹ.

La Cửu nương mỉm cười, đưa tay xoa đầu bé.

"Mẹ ơi, chúng ta thật sự không quay về nữa, phải không?"

Nghĩ đến việc rời khỏi căn nhà cũ, Trần Kiều Nhi chỉ thấy vui sướиɠ.

Mẹ sẽ không bị đánh nữa, cũng sẽ không bị bỏ đói nữa.

Thật tốt quá!

La Cửu nương nhìn con gái mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Một bé gái không còn gia tộc che chở, mẹ ruột lại là người hòa ly, con đường sau này sẽ ra sao, La Cửu nương cũng chẳng thể đoán được.

Nghĩ đến đây, nàng ấy khẽ thở dài.

"Chị à, thoát khỏi biển khổ thì nên vui vẻ mới phải. Nhìn thấy bạc mà lại thở dài là sao? Nếu thấy chưa đủ, trong xe phía sau còn mấy bức thư họa dùng để cấn nợ, quy ra cũng phải được mấy trăm lượng. Tên Trần Tiến Học kia đã bán mất của hồi môn của chị, còn thiếu không bù nổi. Bác ba của hắn lại bị Trần Tiến Hanh moi thêm 500 lượng nữa… Chỗ bạc này nếu vẫn chưa khiến chị hả dạ, hay chúng ta quay lại, đánh thêm một trận cho bõ tức nhé?"

Giọng nói vang lên từ bên ngoài xe, trong trẻo mà trêu chọc, xen lẫn tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng bánh xe nghiền qua mặt đường lẫn trong làn gió xuân lay động cành lá.

La Cửu nương hít sâu một hơi, rồi nhẹ giọng nói:

"Thập Lục lang, em đã tranh giành cho chị quá nhiều rồi. Chị chỉ là… chỉ là đang nghĩ, sau này phải dạy Kiều Nhi thế nào đây."

"Dạy thế nào à? Cứ để thực tế dạy dỗ là nhanh nhất. Lúc chị bị nhốt, Kiều Nhi còn biết lén trộm bánh nướng cho chị, gan dạ và kiên cường hơn khối người lớn. Nó không có một người cha tốt, nên sau này trở thành người thế nào, càng phải dựa vào chị mà thôi.”

“Nếu chị có thể tự lập, sống tốt, nó tự nhiên sẽ có khí cốt của tùng bách, dù giá lạnh hay bão tuyết cũng chẳng thể quật ngã."

"Nhưng nếu chị không vững vàng, ngày ngày sống mơ hồ, thì con bé sẽ phải hao tâm tổn trí vì chị, từng chuyện từng chuyện phải toan tính, từng bước từng bước phải tranh giành. Cả đời nó chỉ lo nghĩ cho chị, còn đâu tâm trí mà lo cho bản thân?"

La Đình Huy không nói thẳng rằng y bất mãn với tính cách nhu nhược của La Cửu nương, nhưng lại mượn chuyện của Trần Kiều Nhi để nhắc nhở nàng ấy.