Mỹ Nhân Khêu Đèn Ngắm Kiếm

Chương 4: Ra vẻ cao thâm moi được ngàn vàng

Thế nhưng Cừu Bạc Đăng lại thong thả báo ra một danh sách dài dằng dặc:

“Một con cá ngân thi*, nặng đúng ba cân, không được lớn không được nhỏ, phải còn tươi, hầm nhừ, tỉ mỉ gỡ sạch xương, làm súp chan mì. Mì phải là loại gạo nếp nghiền mịn, cán ít nhất mười hai lần, nấm trân châu mới hái và măng non thượng hạng làm gia vị. Khi xong, các ngươi đựng đồ ăn trong một chiếc bát lưu ly xanh nhạt có hoạ tiết mây uốn lượn...”

(*Ngân thi: Một loại cá hiếm có giá trị cao.)

Những người khác đang định xem y nói ra được điều gì cao siêu, nhưng càng nghe sắc mặt họ càng trở nên mơ hồ.

Nụ cười của Liễu lão gia cứng đờ.

“Khoan đã, ngươi cần những thứ này để làm gì?” Thiên tài Lâu Giang đến từ Sơn Hải Các thuộc phái học viện, hắn chưa từng gặp kiểu tà môn ngoại đạo này bao giờ: “Cá ngân thi, mì, nấm trân châu, măng non... ta chưa từng nghe qua chúng có thể dùng để trừ tà.”

Cừu Bạc Đăng nhìn hắn với ánh mắt thương cảm dành cho kẻ thiểu năng, y nhẫn nại giải thích: “Để ăn chứ sao.”

Tán tu đao khách lạnh lùng hỏi: “Ngươi định mời quỷ ăn cơm để nó tự động rời đi à? Không tệ, cách này đúng là đỡ tốn công sức.”

“Đương nhiên không phải là cho quỷ ăn.”

Được người khác hầu hạ, tâm trạng của Cừu Bạc Đăng khá hơn hẳn, bị Lâu Giang và đao khách châm chọc y cũng không giận.

“Hôm nay ta đói, sao có thể trừ tà với cái bụng rỗng được chứ? Ta nói đúng không, Liễu lão gia?”

Liễu lão gia mồ hôi đổ như mưa: “Đúng đúng đúng, Cừu tiên trưởng nói rất có lý. Ngài còn cần gì nữa không?”

“Thêm một hũ rượu Thiên Lâm... thôi, chắc ông không có đâu, cứ lấy loại rượu nào màu trong, mùi thơm nồng cũng được. Hoa quả cũng mang lên một ít đi.”

Thanh Châu là địa bàn của Sơn Hải Các, nơi này tự xưng “Núi chứa nghìn năm, biển nạp trăm sông*”, đối với trân bảo hiếm có hiểu biết rất rõ. Nghe vậy, sắc mặt Lâu Giang lập tức thay đổi.

(* Câu gốc: Sơn tàng thiên thu, hải nạp bách xuyên. Thể hiện ý nghĩa về sự giàu có, phong phú, chứa đựng nhiều vật báu trong thiên nhiên hoặc theo nghĩa ẩn dụ là một nơi đầy tri thức, văn hóa, hoặc tài năng)

“Thiên Lâm? Chính là mưa rơi xuống đỉnh Bắc Thần Sơn khi đất trời giao hòa, hóa thành linh khí mà không nhiễm bụi trần ư?”

Cừu Bạc Đăng tỏ ra ngạc nhiên liếc hắn một cái: “Hình như đúng vậy, ta thấy vị hơi nhạt, cũng tạm được.”

Lâu Giang: "..."

Thiên Lâm có thể giúp tu sĩ lĩnh hội sự huyền bí của trời đất, mỗi năm Sơn Hải Các bọn họ đều phải mặt dày bỏ ra số tiền khổng lồ mới xin được một bình nhỏ từ đám mặt quan tài của Thái Ất Tông, còn bị chèn ép như kẻ ăn xin.

Kết quả, mẹ nó, Thái Ất Tông lại mặc kệ để cái tên cặn bã Cừu Bạc Đăng này mang đi ủ rượu uống chơi?

Thái Ất Tông bị điên rồi sao?

Không thể nghĩ tiếp, càng nghĩ càng muốn hộc máu.

“Được rồi, cứ như vậy đã.”

Cừu Bạc Đăng lại báo thêm vài món nữa. Cả ngày xóc nảy trên đường, y không có hứng ăn uống lắm.

“Các ngươi cứ tạm làm như vậy.”

Cả người Liễu lão gia đều ướt đẫm mồ hôi.

Bên ngoài đại trạch nhà Liễu gia, những người xem còn chưa kịp tản đi, thì đã thấy quản gia áo xanh hoảng hốt lao ra khỏi cửa. Tiếp theo là cả đám gia nhân trong phủ chạy cuống cuồng như bị lửa bén đuôi.

Chưa đầy một khắc sau, cả thành Phụ giống như là nồi nước sôi bị khuấy tung.

Từng con cá ngân thi bị đặt lên bàn dài, từng l*иg gà vịt bị lôi ra.

“Con này nặng hơn một lạng!”

“Nhẹ mất nửa lạng rồi!”

“Nặng quá! Ôi ôi, lại nhẹ quá rồi!”

“...”

Bình thường dù có bỏ trăm lượng bạc cũng chưa chắc mua được một mảnh vảy cá ngân thi, vậy mà hôm nay nguyên cả rổ cá ngân thi lại bị chê lên chê xuống, từng con cá vẫy đuôi mạnh đến mức bắn cả nước.

Bên này trăm cá tuyển phi*, bên kia nghìn gà điểm tướng*, lũ gia cầm bị nhốt trong l*иg tre sợ đến mức hót vang cả một vùng.

(*Trăm cá tuyển phi: Cá vốn sinh ra để bơi trong nước, nhưng lại được tuyển chọn để bay, ngụ ý về việc lựa chọn khắt khe, tìm ra cá thể xuất sắc nhất trong một nhóm không có sẵn khả năng đó.

Ngàn gà điểm tướng: Gà thường không được xem là loài mạnh mẽ trong chiến trận, nhưng trong số ngàn con, vẫn có thể tìm ra một con có tố chất làm tướng lĩnh. Điều này gợi lên sự sàng lọc kỹ lưỡng.)

“Y nói muốn chỉ có một màu trắng.”

“Con này có màu sắc khác!”

“…”

Quần chúng trợn mắt há hốc miệng. Từ khi sinh ra đến nay họ chưa từng thấy cảnh tượng nào trông long trời lở đất đến vậy.

Quả không hổ danh là tên ăn chơi số một thiên hạ!

Cuối cùng...

Đầu bếp như thể đang đối diện với kẻ thù, ông ta cẩn thận đặt từng chiếc đĩa, bát vào trong hộp đựng bằng gỗ đỏ. Bà vυ' run rẩy bưng hộp ra khỏi bếp, đi đến hành lang thì có năm thị nữ tiếp nhận, các cô nàng cẩn trọng nâng hộp gỗ vào trong sảnh đường.

Liễu lão gia đứng nghiêm bên cạnh, căng thẳng dõi theo từng động tác của Cừu Bạc Đăng. Ông ta nhìn y từ tốn rửa tay, rồi hạ bàn tay cao quý cầm lấy đôi đũa, cảm giác căng thẳng đến mức ông ta cứ như thấy trên đầu mình đang treo lơ lửng một thanh kiếm.

"Cũng tạm."

Liễu lão gia như được đại xá.

Vị tổ tông áo đỏ lười biếng xoay xoay đôi đũa, kén chọn từng món, giọng điệu như ông cụ non khó chiều mà bình phẩm. Món này hơi chín quá, món kia nấu quá lửa, khiến những người xung quanh nghe mà có cảm giác đây không phải là một bàn cao lương mỹ vị, mà giống như một mâm thuốc độc khiến vị đại thiếu gia này chịu oan ức vậy.

Lâu Giang quay đầu đi.

Hắn lo rằng nếu tiếp tục nhìn nữa, e là hắn sẽ không thể kiềm chế được mà rút kiếm trừ hại cho dân mất.

Mà điều đó sẽ dẫn đến đại chiến giữa hai phái Sơn Hải Các và Thái Ất Tông.

"Xem ra Thái Ất Tông cũng chẳng chính trực thanh cao như lời đồn. Thật đáng thương cho Liễu lão gia, không chỉ phải lo lắng cho con gái mà còn vô cớ có thêm một vị tổ tông." Đao khách châm chọc.

Lâu Giang hoàn toàn đồng tình.

Thanh Thái Nhất Kiếm, sau khi bị Cừu Bạc Đăng treo bán xong thì vẫn luôn giả chết, bị y tiện tay treo bên hông. Giờ phút này nó nghe thấy Lâu Giang mượn cớ chửi xiên xỏ Thái Ất, thân kiếm khẽ run rẩy, dường như tức đến mức không biết nên rút ra khỏi vỏ dạy cho bọn họ một bài học hay là đâm thẳng vào Cừu Bạc Đăng. Nó cảm thấy chắc là khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.

Cừu Bạc Đăng nhanh tay lẹ mắt giữ chặt thanh kiếm lại. Sau đó, y điềm nhiên tiếp tục chọn món có thể ăn được.

"Ham chơi lười biếng, thật là sỉ nhục!"

Đạo trưởng lắc đầu liên tục, sau đó quay sang chắp tay hành lễ với Liễu lão gia.

"Tiểu thư nhà ngươi hiện tại thế nào rồi? Phiền ngươi đưa chúng ta đi gặp tiểu thư một lần."