Mỹ Nhân Khêu Đèn Ngắm Kiếm

Chương 5: Ra vẻ cao thâm moi được ngàn vàng

Bên trong tịnh thất.

"Bóng người… dưới đất có bóng người…"

Tiểu thư nhà Liễu gia vừa tròn mười sáu, cô nàng mặc một bộ trường bào tay rộng màu trắng tinh, tóc tai rối bù, dáng người gầy gò. Cô nàng đang co rúm trên một chiếc bàn cao, trong miệng cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại những lời không rõ nghĩa. Ánh mắt của cô nàng không rời khỏi mặt đất, như thể đang sợ rằng có thứ gì đó sẽ bò ra từ lòng đất.

Hễ có người bước vào, cô nàng liền hét lên chói tai, hoảng hốt lùi về phía sau, móng tay cào sâu vào mặt gỗ, hai mắt trợn to đầy hoảng loạn.

"A Nhận, A Nhận, là cha đây! Là cha đây mà!" Liễu lão gia khẩn khoản nhìn ba người trong phòng, giọng nói của ông nghẹn ngào: "Tiên trưởng, A Nhận đã bị như vậy suốt nửa tháng nay rồi, dù là ai con bé cũng không nhận ra. Cầu xin các vị nghĩ cách cứu con bé giúp tôi với!"

Đạo trưởng nhíu mày, ánh mắt dừng trên bộ trường bào trắng của cô nàng: "Tiểu thư là Chúc nữ?"

"Đúng vậy." Liễu lão gia đáp.

Thành Phụ thờ phụng Phụ Mộc làm thần, có riêng một phủ Thành Chúc chuyên chủ trì tế lễ, cúng bái Phụ Mộc. Những cô gái được chọn để chăm sóc thần mộc sau này sẽ được gọi là "Chúc nữ". Khi tiểu thư nhà Liễu gia ra đời, gió thổi một chiếc lá bạc của thần mộc rơi xuống trán cô nàng. Vì lẽ đó nên nàng được xem như Chúc nữ được trời chọn.

"Tiểu thư có từng rời khỏi thành, hoặc là đến vùng ngoại thành rồi gặp phải dã quỷ chưa?"

"Đạo trưởng, ngài nói đùa với tôi sao?" Liễu lão gia cười khổ: "Chúc nữ cả đời không thể rời khỏi thành, A Nhận tâm không tạp niệm, tuyệt đối không thể có chuyện đó."

"Vậy thì thật là kỳ quái." Đạo trưởng cau mày: "Đã là Chúc nữ, nếu tiểu thư chưa từng rời khỏi thành, mà trong thành lại có thần mộc che chở, vậy tiểu thư sao có thể trúng tà được? Thôi được, cứ để ta bày một trận Địa khí xem thử vậy."

Ông lấy bạch cập nghiền nát, trộn cùng chu sa rồi dùng bút son chấm vào mực. Tiếp theo, ông vẽ một vòng trận trên mặt đất xung quanh chiếc bàn. Tiểu thư nhà Liễu gia ngồi xổm trên bàn, chăm chú nhìn theo, không nói một lời.

Đến khi nét bút cuối cùng hoàn thành, đạo trưởng vừa bước quanh bàn vừa nhanh chóng tụng đọc kinh "Thượng Thanh Kim Luật Khế". Cuối cùng ông vung phất trần, hét lên một tiếng:

"Mở!"

Trận văn chỉ được phác thảo tuỳ ý bằng bút son, nhưng lại khắc sâu vào lòng đất. Theo tiếng quát của đạo trưởng, ánh sáng sắc bén bắn ra bốn phía, như vạn mũi kiếm xuyên phá mặt đất, ánh sáng đủ để đâm xuyên mọi tà ma quỷ quái.

Tịnh thất sáng rực lên.

Một bóng trắng quỷ mị xông ra khỏi ánh sáng trận pháp, cong tay thành trảo như loài vượn, nó lao thẳng đến mặt đạo trưởng.

Đạo trưởng vung phất trần, theo phản xạ ông định điểm vào bóng trắng kia.

"A Nhận! Đạo trưởng, xin nương tay!"

Liễu lão gia sợ đến mất hồn vía.

Keng một tiếng. Đao khách kịp thời gạt đi nhát phất trần của đạo trưởng.

Lâu Giang lao lên phía trước, áp một chiếc gương đồng lên trán cô nàng. Liễu tiểu thư trợn trắng mắt, ngất đi, nhưng ngay cả khi bất tỉnh, cơ thể cô nàng vẫn không ngừng run rẩy.

Sắc mặt của ba người trở nên nặng nề.

Thà rằng gặp phải một con ác quỷ dữ tợn hoặc yêu vật hung hãn, bọn họ cùng lắm chỉ cần liều mạng một trận. Nhưng tình trạng hiện tại của tiểu thư nhà Liễu gia lại khiến bọn họ không thể mạnh tay, hoàn toàn bị trói buộc chân tay.

"Trận Địa khí có thể soi thấu âm khí." Đạo trưởng cau mày: "Nếu trên người tiểu thư có âm khí, trận pháp sẽ ngăn cô bé lại."

Lâu Giang thu gương đồng về: "Chiếc gương Thanh Đế này của ta có thể phân biệt hình thần, hồn phách của tiểu thư vẫn khớp với thân xác, không phải là bị yêu vật thay thế."

Không phải quỷ, cũng chẳng phải yêu, vậy rốt cuộc là thứ gì?

Ba người nhìn thiếu nữ vẫn đang run rẩy trong cơn mê man, họ cảm thấy hết sức đau đầu.

"Trước khi trúng tà, tiểu thư đang làm gì?" Đao khách hỏi.

"Khấn nguyện trước thần mộc."

Đao khách cười cợt: "Chẳng lẽ là thần mộc bị trúng tà sao?"

"Hiệp sĩ, xin cẩn trọng lời nói!" Sắc mặt Liễu lão gia biến đổi, đến cả sự kính sợ đối với tu sĩ cũng bị ông tạm gác qua một bên: "Thần mộc ngày đêm che chở trăm vạn bá tánh thành chúng ta! Ngươi tuyệt đối không thể nói năng bừa bãi!"

Đao khách vốn chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng hắn không ngờ rằng Liễu lão gia trước đó luôn tỏ ra cung kính lại thẳng thừng phản bác lại hắn như vậy. Hắn cảm thấy rất mất mặt.

"Như vậy chẳng phải càng lạ sao? Nếu thần mộc này linh nghiệm đến vậy, sao đến cả người chăm sóc mà nó cũng không bảo vệ nổi? Ngay cả Chúc nữ mà còn bị trúng tà, có khi chính thần của các người cũng tự mình nhập tà rồi cũng nên!"

"Ngươi, ngươi, ngươi!" Liễu lão gia chỉ vào đao khách, tức đến run rẩy.

"Nếu không phải thế thì là sao? Thần linh từ cây cỏ mà sinh ra, vốn là thứ yếu đuối nhất." Đao khách cười khẩy.

"Thần mộc vẫn luôn bảo vệ tiểu thư nhà ta, nếu không, tiểu thư đã chết từ lâu rồi."

Mọi người thấy hai người sắp cãi nhau, ai nấy đều cảm thấy đau đầu.

Đúng lúc này, một giọng nói thờ ơ cất lên từ bên ngoài.

Sau đó, cửa sổ dán giấy lụa trắng bị đẩy ra.

Là Cừu Bạc Đăng đi tới.

Không biết y đã ăn xong từ khi nào, y đang nhàn nhã đi dạo đến hậu viện. Lúc này, y đang đứng bên cửa sổ, đưa tay lướt qua song gỗ, nhặt lên vài mảnh mỏng manh rồi giơ ra cho mọi người xem.

Đó là lá của Phụ Mộc.

Phụ Mộc trong thành đã sống không biết bao nhiêu năm. Thân cây chiếm diện tích rộng đến mười dặm, tán cây trải ra như mây, như sương, như một lớp lụa mỏng, bao trùm lên những mái hiên cao thấp khác nhau, tạo thành những bóng râm lay động. Lá Phụ Mộc lớn cỡ đồng tiền ngọc, mỏng như lá bạc, chỉ cần một cơn gió thổi qua là cả cành cây xao động, tạo nên những con sóng tuyết trắng xếp tầng tầng lớp lớp. Khi rụng xuống, lá cây bay lượn như những con đom đóm bạc, len lỏi qua từng con phố, từng ngõ nhỏ.

Nhưng những chiếc lá Phụ Mộc mà Cừu Bạc Đăng nhặt lên lại không còn chút ánh sáng nào. Chúng xám xịt, héo úa, dường như chúng đã cạn kiệt sinh khí.

"Không có gió."

Y ngẩng đầu, nhìn về phía một nhánh cây Phụ Mộc kéo dài vào trong sân.

Không có gió.

Những chiếc lá Phụ Mộc trong sân vẫn tiếp tục rơi.

Những chiếc lá bạc mỏng nhẹ tựa như cánh bướm xoay tròn trong không trung. Khi cửa sổ mở ra, chiếc lá liền rơi vào trong gian tịnh thất, rơi xuống người thiếu nữ. Tiểu thư nhà họ Liễu vừa nãy còn run rẩy giờ đã yên lặng, nhưng chiếc lá bạc đáp xuống vai cô nàng lại dần trở nên xám xịt, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ chúng đang dần mất đi ánh sáng.

Liễu lão gia thoáng ngẩn ngơ, ngay sau đó ông liền "phịch" một tiếng quỳ gối xuống đất, nước mắt lưng tròng mà dập đầu liên tục về phía cây Phụ Mộc trong sân:

"Đa tạ thần mộc đã che chở tiểu nữ! Đa tạ thần mộc!"

Đạo trưởng tóc trắng khẽ vân vê cây phất trần, ánh mắt nhìn Cừu Bạc Đăng lộ ra vài phần kinh ngạc.

Nhánh cây Phụ Mộc vươn ra trên mặt hồ nhỏ, những chiếc lá bạc khẽ lay động, phát ra tiếng xào xạc.

Nhẹ nhàng và dịu dàng.

"Cổ mộc có linh."

Cừu Bạc Đăng đưa tay đặt lên khung cửa sổ, tay kia nắm lấy thanh kiếm rách. Y nhẹ nhàng nhảy vào gian tịnh thất, khóe miệng cười khẽ, hướng về phía đao khách mà nói:

"Xem ra vị này dù không cần ăn cơm, nhưng cũng chẳng lợi hại lắm đâu."

Mặt đao khách đỏ bừng: "Ngươi chỉ là may mắn mà thôi!"

"Ồ..." Cừu Bạc Đăng kéo dài giọng: "Nghe nói những kẻ không có bản lĩnh thật sự đều thích đổ lỗi cho vận may."

Đao khách tức đến suýt ngất: "Ngoài cái miệng giỏi giang, nhanh nhảu ra, ngươi còn biết làm gì nữa không?"

"Ta còn biết trừ tà nữa cơ!" Cừu Bạc Đăng nhướng mày, ánh mắt lóe lên sắc xanh tựa như lông khổng tước: "Xem ra các vị đều không có cách gì, vậy thì một ngàn lượng vàng này, ta không khách sáo nữa đâu nhé."

"Cái gì..."

Người mập mạp lén lút trốn trong một gian phòng khách, ông ta nghe nói Cừu Bạc Đăng không hề nhắc đến mình nửa câu nên vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe sư đệ của Sơn Hải Các bảo rằng y tuyên bố muốn lấy một ngàn lượng vàng. Ông ta suýt nữa phun hết ngụm rượu trong miệng ra ngoài.

"Tên này còn yếu hơn cả ta nữa! Ta ít nhất cũng đạt đỉnh Minh Tâm kỳ rồi đấy!" Ông ta cảm thấy kinh hãi không thôi.

"Là thật đấy."

Lâu Giang thẫn thờ lau vết rượu trên mặt.

Minh Tâm đỉnh phong với Minh Tâm nhập môn có gì khác nhau cơ chứ? Chẳng phải đều là kẻ yếu nhất hay sao? Ngươi còn tự hào vì mình đứng áp chót nữa à?

Tông môn thật bất hạnh, thế mà lại có một vị thiếu các chủ như vậy.

"Y bảo Liễu lão gia tạm thời mời tất cả mọi người rời khỏi Tây viện. Sau đó y yêu cầu đặt một chiếc giường vào gian tịnh thất, nói rằng đến sáng mai mọi chuyện sẽ được giải quyết."

"Chỉ một cái giường mà có thể trừ tà diệt quỷ thật à? Y không định ngủ một giấc đến sáng rồi đòi vàng của Liễu lão gia đấy chứ?"

Người mập mạp liếc về phía tịnh thất, trong lòng ông ta tràn đầy nghi ngờ.

"Tên này vậy mà còn vô liêm sỉ hơn cả ta nữa!"