Cừu Bạc Đăng.
Ba chữ vừa được thốt ra lại như là sấm sét giữa trời quang.
Tin tức giữa mười hai châu Trung Thổ không quá thông suốt. Nếu hỏi chưởng môn hiện tại của Thái Ất tông là ai, người Thanh Châu có lẽ chẳng hề biết. Nhưng nhắc đến "Cừu Bạc Đăng" thì không ai không biết, không ai không rõ.
Bởi vì vị này vừa hạ gục đủ loại kỳ nhân dị sĩ, đường hoàng đứng đầu bảng danh sách công tử ăn chơi trác táng khắp thiên hạ!
Y là đồ đệ được một vị tổ sư của Thái Ất tông thu nhận trước khi viên tịch, vai vế cao hơn cả chưởng môn lẫn các trưởng lão một bậc. Đám đệ tử trẻ trong tông môn đều phải gọi y một tiếng "Tiểu sư tổ". May thay, người của Thái Ất tông hiểu rõ chuyện xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, vì vậy họ liền nghiêm cấm lưu hành tranh ảnh của vị tiểu sư tổ này, bằng không thì e rằng thể diện của tông môn đã mất sạch từ lâu. Nhưng cũng chính vì thế mà người trong thiên hạ lại càng tò mò, rốt cuộc thì người chưa từng thấy mặt này là yêu ma quỷ quái phương nào? Người ta đoán bừa rằng y hoặc mặt mũi hung tợn, hoặc ba đầu sáu tay, hoặc mọc cánh trên lưng… đủ loại tưởng tượng không tiện kể hết, nói chung là chủ đề bàn tán khoái khẩu của đám người nhàn rỗi.
Hôm nay, nhân vật truyền kỳ từ những câu chuyện sau buổi trà chiều đã bước ra đời thực.
Y không hề xấu, cũng không dữ dằn, thậm chí y còn đẹp đến quái lạ.
Mái tóc đen của y vấn kim quan, nhưng hai bên tóc mai không buộc lên hết mà tùy ý buông ra sau, chỉ dùng một dải lụa đỏ buộc lại. Dưới phát quan đính một món trang sức hình bán nguyệt, môt nửa hình bán nguyệt giấu trong tóc đen, nơi trán còn buông xuống một mảnh trâm ngọc hình đuôi công, ánh sáng lấp lánh hiện lên nơi chân mày khóe mắt khi y cử động. Y khoác áo đỏ rộng tay, để lộ cổ tay trắng nõn thon dài. Tay phải y nắm kiếm, còn gần cổ tay trái lại có một vòng tay kim loại màu tối, rộng khoảng một tấc.
Lúc mắt phượng thoáng liếc qua, thần thái sáng ngời, vừa nhìn chính là kiểu người dám giật cả bầu trời xuống.
Mọi người lờ mờ có cảm giác bức màn sương trước mắt đã bị vén lên, họ bỗng nhiên trở nên thông suốt.
Đúng rồi, chính là cái kiểu người này.
Nhưng mọi người vẫn không khỏi thắc mắc: "Khi đem kiếm đi cầm cố, sao y không nói trước nhỉ?"
Nếu biết y là người của Thái Ất tông, đám chưởng quầy tiệm cầm đồ chắc cũng không đến nỗi đuổi y ra ngoài ngay lập tức như vậy. Chẳng lẽ y cảm thấy việc đem kiếm đi cầm cố quá mất mặt chăng?
Cừu Bạc Đăng có thính lực cực tốt, nghe vậy thì như hiểu ra điều gì: "Ồ, phải báo danh trước à?"
Cả đám người ngã ngửa.
Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách y.
Một là, từ trước tới nay luôn có người báo danh thay y, nếu người khác không chủ động hỏi, y tuyệt đối không nghĩ đến chuyện phải tự nâng cao giá trị bản thân. Hai là, đám chưởng quầy và tiểu nhị của tiệm cầm đồ vừa nhìn thấy thanh kiếm cùn trong tay y đã lập tức đuổi ra ngoài, thực sự là chẳng cho y cơ hội nói thêm lời nào.
Tin tức thiếu gia ăn chơi bậc nhất thiên hạ vừa xuất hiện đã nhanh chóng lan rộng, từ một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền nghìn.
Đến khi Cừu Bạc Đăng theo quản gia áo xanh vào phủ Liễu gia, đám người hóng chuyện đã xếp hàng dài như rồng rắn, suýt làm Liễu lão gia sợ đến toát mồ hôi hột.
Liễu lão gia là người hiểu biết, vừa nghe tin này đã cảm thấy lo lắng bồn chồn.
Người này tự xưng là tiểu sư tổ của Thái Ất tông. Ông không biết y nói thật hay giả, nhưng ông cũng không dám bắt kẻ đứng đầu bảng công tử ăn chơi trác táng phải tự chứng minh thân phận. Nếu người ta thực sự là Cừu Bạc Đăng, lỡ mà y cảm thấy bị khinh thường mà ghi hận thì chẳng phải ông sẽ toi đời hay sao? Nhưng nếu là giả mạo, mà mình lại hồ đồ đi tin, vậy mình chẳng phải sẽ thành trò cười thiên hạ sao? Có khi Thái Ất tông còn nổi giận trách tội!
May sao, trong phủ có một vị khách quý nhận ra vị này, vị khách cũng đồng ý cùng Liễu lão gia ra đón tiếp.
"Tả… Tả tiên sinh."
Liễu lão gia vừa thấy đoàn người từ xa tiến đến, lập tức căng thẳng quay sang hỏi người mập mạp đứng bên cạnh.
Người mập mạp kia nhón chân nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức tái mét: "Không sai, không sai, chính là y!"
Vừa nói, ông ta vừa quay đầu chuồn thẳng vào bên trong, trong lòng rủa thầm: [Chắc chẳng phải tự nhiên mà y mò đến đây đâu! Có khi nào y biết bảng công tử ăn chơi kia do chính lão gia nhà mình bình chọn, nên đến tìm mình tính sổ không? Xong rồi, xong thật rồi! Lần này bị lão gia hại chết chắc rồi!]
Phía này, người mập mạp run lẩy bẩy định bụng chuồn sớm.
Phía kia, Liễu lão gia đã yên tâm hẳn, vui vẻ bước nhanh lên trước đón tiếp, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười tươi rói, nhiệt tình mời khách vào nhà.
Dưới mái chính của biệt phủ nhà Liễu gia có ba người.
Một đạo trưởng của Huyền Thanh Môn với râu tóc bạc trắng, một tán tu lừng danh mặt mũi dữ tợn, và một thiên tài trẻ tuổi có vẻ trầm ổn đến từ Sơn Hải Các. Khi Cừu Bạc Đăng bước vào, ba người kia vẫn đang đứng trong sảnh, liên tục nhường nhịn nhau vị trí ghế chính:
“Đạo trưởng Huyền Thanh hiểu biết trận thuật, vị trí này ngài xứng đáng nhất.”
“Lâu tiểu bằng hữu quá khiêm tốn, ai mà không biết uy danh lẫy lừng của danh kiếm Sơn Hải chứ?”
“Giang huynh một tay hoành đao, hiếm có trên đời...”
“……”
Cả ba vô cùng ăn ý mà làm như không thấy có người mới đến.
Bình thường, khi gặp đám con nhà giàu nổi tiếng ăn chơi, các tu sĩ coi trọng danh dự đều sẽ ra vẻ cao quý, không muốn chung đường. Nhưng lần này, người kia lại cùng nhận nhiệm vụ trừ ma. Hơn nữa, thân phận của y còn cao đến không tưởng tượng được, bọn họ không thể bỏ đi, chỉ có thể hy vọng y tự biết điều mà lặng lẽ đứng qua một bên quan sát.
Người bị bài xích chẳng hề cảm thấy xấu hổ hay khó chịu một chút nào.
Y cứ thế bước ngang qua ba người, thẳng thắn ngồi xuống ghế chính.
Ba vị cao nhân: “...”
Bầu không khí phút chốc trở nên cứng đờ.
Liễu lão gia vội vã chạy tới hòa giải: “Các vị tiên nhân cần chuẩn bị những vật phẩm gì để trừ tà?”
Ba vị cao nhân đang tái xanh mặt mày lúc này mới thu lại ánh mắt sắc như dao.
Đạo trưởng chỉ cần một cây bút, một ít chu sa và một nhánh bạch cập. Đệ tử Sơn Hải Các nói rằng bản thân đã có pháp khí, còn đao khách cũng từ chối nhận vật phẩm.
Liễu lão gia lập tức sai người chuẩn bị ba món đồ cho các vị đạo trưởng, sau đó ông ta đến trước mặt Cừu Bạc Đăng, cười niềm nở hỏi: “Cừu tiên trưởng, ngài có yêu cầu gì không? Ta nhất định sẽ cố gắng chuẩn bị đầy đủ.”
Thực ra, ông ta chẳng mong chờ vị tiểu sư tổ của Thái Ất Tông này có thể làm được gì, chỉ mong hầu hạ y cho tốt, tránh rước họa vào thân.
Đạo trưởng tóc bạc thấy vậy, không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng.
Lãng tử bắt quỷ sao? Nực cười!