Lửa đói thiêu đốt ruột gan, Cừu Bạc Đăng chẳng còn sức đâu mà để ý đến thanh kiếm rách kia nữa, y bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Trước tiên phải có gì đó để ăn, sau đó trở về Thái Ất Tông , y sẽ kể lại chuyện của Thái Nhất Kiếm cho mấy lão già tóc bạc kia nghe, muốn chém hay muốn gϊếŧ gì thì tùy bọn họ. Một kẻ ăn chơi trác táng như y thì nên có tính cách ngang bướng, sống chết tùy duyên, tự do đến tận cùng. Mọi thứ đều đã được sắp xếp rất hoàn hảo.
Nhưng vấn đề luôn luôn nằm ở bước đầu tiên.
Cừu thiếu gia luôn xem nhẹ sống chết, nhưng mà y không biết cách kiếm tiền.
Trong nhận thức của y, “kiếm tiền” là một khái niệm không hề tồn tại.
Thậm chí, hiếm khi y tự tay chạm vào thứ tầm thường như tiền bạc. Ngày trước, chỉ cần ánh mắt của y dừng lại trên một món đồ quá ba giây, lập tức sẽ có người mang nó đến tận tay y.
Y có thể nghĩ đến chuyện đem Thái Nhất Kiếm đi cầm đồ, đó đã là một bước tiến vượt bậc rồi.
Cừu Bạc Đăng vò đầu suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm ra cách nào. Y chỉ nhận được thêm một tri thức vô dụng nữa: “Con người khi đói bụng sẽ không có sức lực.”
Y vô thức cầm một cành cây lên vẽ bừa trên mặt đất, đến khi dừng lại y mới phát hiện dưới chân mình đã có chi chít hai chữ “Thành Phụ”.
Y nhìn chằm chằm hai chữ này một lúc, cảm thấy địa danh này nghe quen quen. Một tia sáng lóe lên trong đầu y, nhưng y lại không kịp nắm bắt.
Y bực bội lầm bầm: “Hay là đem kiếm bán cho lò rèn, nếu nấu chảy ra biết đâu còn được giá hơn?”
Thái Nhất Kiếm lập tức phản ứng lại, lộ ra vẻ yếu ớt đáng thương.
Nó kéo tay áo y, lôi y đi về phía trước. Đồng thời nó tỏ vẻ mình biết sai rồi, muốn chuộc lỗi.
Cừu Bạc Đăng đi theo thanh kiếm ra khỏi con hẻm nhỏ, chỉ thấy nó dừng lại trước một nơi, dùng mũi kiếm chỉ về phía đó.
Bên đường lớn, một người ăn mày rách rưới đang ôm một chiếc bát vỡ. Người qua đường thỉnh thoảng dừng lại, bỏ vào đó vài đồng lẻ hoặc thức ăn thừa. Gã ăn mày dùng đôi tay đen nhẻm nhặt một nửa chiếc bánh lên ăn, đồng thời quỳ rạp xuống đất cảm ơn liên tục.
Hình như Thái Nhất Kiếm rất đắc ý với sáng kiến này, nó lén lút nhét chuôi kiếm vào tay Cừu Bạc Đăng, còn cọ cọ lòng bàn tay y như đang đòi khen thưởng.
Đánh bạc, đua gà, ăn chơi trác táng, thứ nào y cũng thông thạo, nhưng đối với kỹ năng kiếm tiền thì y hoàn toàn trống rỗng.
Ngoài ăn xin ra, y còn có thể làm gì?
Cừu Bạc Đăng: “...”
Y cười cười, nghiến răng nói: “Hay là ngươi cứ để ta chết đi còn hơn. Dù sao mười tám năm sau, ta sẽ lại là một trang hảo hán*.” (*Hảo hán: người có khí phách anh hùng.)
Thái Nhất Kiếm bị y lắc mạnh đến mức vỏ kiếm lỏng ra, suýt rơi xuống. Nó hoảng hốt giãy giụa, cố gắng rút mình ra khỏi tay y. Nhưng Cừu Bạc Đăng đâu chịu buông, bàn tay y siết chặt đến mức các khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
Giữa lúc một người một kiếm đang giằng co, đột nhiên trên phố nhộn nhịp hẳn lên.
Thì ra, có một quản gia mặc y phục màu xanh vừa xé xuống một tờ thông cáo cũ trên tường, thay vào đó là một tờ mới.
Người đi đường xúm lại xem, bàn tán xôn xao:
“Xem ra lại thất bại rồi, Thành Phụ có quá ít tu sĩ có tu vi cao.”
“Mau nhìn đi, giá treo thưởng lại cao hơn nữa kìa, đã lên tới một nghìn lượng hoàng kim rồi!”
“Một nghìn lượng? Hoàng kim? Chỉ có Liễu gia mới chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy.”
“Nếu không gặp phải Chướng Nguyệt, có lẽ họ đã mời được trưởng lão của Sơn Hải Các rồi!”
“Họ còn nói bất kể thứ gì mà Liễu gia có thể làm được, bọn họ đều có thể đồng ý.”
Người nói vô tâm, người nghe lại có ý.
Cừu Bạc Đăng nghiêng đầu nhìn tờ thông cáo, trên đó viết:
“Thông cáo đến các vị tiên nhân hiệp nghĩa:
Hiện tại, tiểu thư Liễu gia bị tà ma quấy nhiễu. Nếu có ai có thể trừ tà, bất cứ yêu cầu nào trong khả năng của Liễu gia, chúng ta đều sẽ đồng ý, đồng thời tặng thêm một nghìn lượng hoàng kim, quyết không thất tín.
Kính báo.”
“Xem ra chỉ có thể đợi qua Chướng Nguyệt, bốn phương thông suốt, rồi mời trưởng lão của Sơn Hải Các tới ra tay thôi. Chỉ là không biết tình trạng của tiểu thư Liễu gia như thế nào, có thể cầm cự đến tháng sau không.”
“Câu này chẳng phải nói thừa sao? Nếu có thể chờ được, Liễu gia có gấp đến mức ba ngày tăng tiền thưởng hai lần không?”
“……”
Cừu Bạc Đăng thu lại ánh mắt, khẽ cười quái dị với Thái Nhất Kiếm.
“Có lẽ ngươi không biết ta là dạng người thế nào đâu nhỉ?” Y bỗng nhiên dịu giọng lại: “Muốn mở mang tầm mắt một chút không?”
Thái Nhất Kiếm thoáng ngừng giãy giụa, rồi ngay sau đó như linh cảm có chuyện chẳng lành, nó lập tức muốn kéo y rời khỏi đây.
“Tránh ra.”
Cừu Bạc Đăng siết chặt lấy Thái Nhất Kiếm, cất cao giọng rồi bước tới. Đám đông vây quanh tấm bảng thông báo vì thấy y mặc áo đỏ rực rỡ, khí chất tôn quý nên vô thức dạt sang hai bên nhường đường. Y cũng chẳng vòng vo, tiến lên một bước, vung tay giật phăng tấm thông báo xuống.
Lúc này có người nhận ra Cừu Bạc Đăng, buột miệng thốt lên:
“Ôi chao, đây chẳng phải là vị muốn bán chí bảo trấn sơn của Thái Ất sao, là...là...”
Quái nhân.
Trước mặt chính chủ, người nọ không dám nói hết câu, nhưng những người khác nghe thấy rồi cúi nhìn xuống thanh kiếm tàn tạ trong tay y thì lập tức hiểu ra...
Chẳng phải chính là nhân vật trong câu chuyện cười đó sao!
Quản gia áo xanh sững sờ, trơ mắt nhìn Cừu Bạc Đăng tiến lên.
Thái Nhất Kiếm vùng vẫy vô ích, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Thế là nó bèn giả chết nằm im.
“Ngươi...ngươi...” Vị quản gia đáng thương lắp bắp hồi lâu mà không nói nên lời: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Gỡ bảng, trừ tà chứ gì.” Cừu Bạc Đăng liếc mắt nhìn ông: “Bảng này không phải do ông dán à?”
Gương mặt của y vô cùng đẹp đẽ, cử chỉ lời nói mang dáng vẻ kiêu ngạo của công tử nhà quyền quý được nuông chiều. Nhưng khóe mắt y rất dài, con ngươi lại rất sâu, ánh sáng mặt trời phản chiếu trong đáy mắt y. Khi ánh nhìn của y lướt qua, vô tình tạo nên cảm giác như một thanh kiếm dài rút ra khỏi bóng tối, lưỡi kiếm lóe lên sắc lạnh băng giá.
“Đúng, đúng, đúng.” Quản gia theo phản xạ gật đầu.
“Vậy ông còn không mau dẫn đường à?”
Quản gia mờ mịt bước về phía trước hai bước, rồi ông mới chợt nhớ ra:
“Xin hỏi quý danh của ngài?”
Đám đông hóng chuyện đồng loạt dựng tai lên nghe ngóng.
Thiếu niên áo đỏ xách kiếm, giọng nói lười biếng:
“Thái Ất Tông, Cừu Bạc Đăng.”