Xuyên Không: Nhật Ký Sinh Tồn Ở Thế Giới Tiền Sử Thú Nhân

Chương 8

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Sư Bạch đang định đưa mèo nhỏ ngã xuống đất không dậy nổi này về bộ lạc tìm tư tế, thì nó đột nhiên mở mắt, chậm rãi bò dậy.

Đầu tiên là hoảng sợ vì một con sâu mật, lập tức bật người lên không trung, bốn chân chổng lên trời rồi rơi bịch xuống đất. Sau đó, với tư thế kỳ quái, nó vòng quanh thân cây, nghiêm túc nói lời từ biệt với cái cây kia.

Rồi chẳng hiểu sao, nó lại tiếp tục lấy cái cây làm trung tâm, mở rộng phạm vi chạy, lao như điên đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ một con gà lông đỏ chưa trưởng thành.

Sư Bạch từng thấy những thú nhân tự đâm đầu vào cây rồi vẫn bình an vô sự, nên trong thời gian ngắn, dù không thể lý giải hành vi của con mèo nhỏ này, y cũng không suy nghĩ quá nhiều. Vì vậy, khi mèo nhỏ chạy ra khỏi tầm mắt, y liền tiếp tục kế hoạch ban đầu, lười biếng nheo mắt, tận hưởng ánh nắng.

Y tuyệt đối không ngờ rằng, mèo nhỏ lại ngậm theo một miếng thịt nhặt từ đâu đó, lần nữa quay về dưới tán cây.

Nếu không phải con huỳnh trăn đột ngột xuất hiện, khi thấy mèo nhỏ chuẩn bị ăn miếng thịt kia, Sư Bạch thậm chí còn hoài nghi nó xem cái cây này như con mình, định bụng đút cho cái cây ăn.

Bộ lạc từng có thú nhân phát điên, nhưng chưa từng nghe qua kiểu điên loạn như thế này.

Cố Cửu Lê quay đầu, bối rối nhìn Sư Bạch.

“Meo?” Không rửa sao?

Chiếc đuôi dài xám trắng khẽ đong đưa, trước sau vẫn chưa rời khỏi bàn tay Sư Bạch.

Những ngón tay có khớp xương rõ ràng lập tức siết lại.

Không chỉ nhẹ nhàng lau sạch vết máu dính trên đuôi, Sư Bạch còn nhân lúc nước vẫn còn ấm, giúp Cố Cửu Lê sửa sang lại lông tóc, loại bỏ những mảnh vây cá trôi nổi xung quanh. Sau đó, y dùng một tay kẹp mèo nhỏ vào bên hông, bước lên bờ.

Cái đầu tròn mượt kia cứ cúi xuống, lưu luyến nhìn mặt hồ ngày càng xa, nhưng vẫn không giãy giụa, dù cho chân của Cố Cửu Lê chỉ cách mặt nước trong gang tấc.

Sư Bạch đảo mắt nhìn xung quanh, trước tiên đặt Cố Cửu Lê lên một tảng đá lớn bên hồ. Đôi mắt xanh lam trong trẻo nhìn thẳng vào mèo nhỏ.

“Biến thành người.”

Dù hình thú tắm rất thoải mái, nhưng lau khô lông lại mất quá nhiều thời gian.

Cố Cửu Lê cũng muốn biết làm thế nào để biến thành người. Cậu đã không còn sợ Sư Bạch, mạnh dạn cọ đầu vào vai đối phương, sau đó đầy mong đợi mà nhìn y.

"Meo meo meo?" Biến thế nào? Anh dạy tôi đi!

Sư Bạch... nghe không hiểu.

Đều là tộc họ Mèo, y có thể mơ hồ cảm nhận được mèo nhỏ đang đặt câu hỏi với mình.

Thú nhân vị thành niên không thể nói chuyện, chỉ biết kêu "meo meo meo" thôi sao?

Suy đoán này lại lần nữa được chứng thực.

Mặc dù Sư Bạch vốn không có thói quen lo chuyện bao đồng, nhưng nếu không phải mèo nhỏ ngoan ngoãn ngoài tưởng tượng của y, y đã sớm ném nó cho đội săn rồi. Giờ phút này, Sư Bạch cũng thật lòng muốn an ủi mèo nhỏ.

Y giơ tay xoa xoa đỉnh đầu mèo nhỏ, rồi xoay người đi nhặt đôi mắt huỳnh trăn. Trước tiên, y mang ra hồ rửa sạch, sau đó mới đưa cho mèo nhỏ chơi gϊếŧ thời gian.

"Cậu cứ ở đây, chờ lông khô rồi hẵng xuống."

Cố Cửu Lê không nhận được câu trả lời nên có chút thất vọng. Nhưng may mắn thay, thực tế vẫn tốt đẹp hơn tưởng tượng của cậu — cậu vẫn có thể biến thành người!

Cậu vươn hai chân trước, một trái một phải, dũng cảm ôm chặt cặp mắt huỳnh trăn, nghiêm túc gật đầu với Sư Bạch.

"Meo meo meo." Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ chúng thật tốt!

Sư Bạch nhìn cảnh này, đương nhiên chỉ cho rằng đó là sở thích đơn thuần của một thú nhân vị thành niên đối với đôi mắt sáng rực trong đêm.

Y liếc nhìn chiếc đuôi dài xám trắng đã hơi xõa tung, rồi xoay người đi về phía rừng cây nhỏ.

Nếu Sư Bạch quay đầu lại, hẳn sẽ thấy mèo nhỏ chẳng hề rời mắt khỏi mình, cặp mắt tròn trịa vẫn ôm chặt đôi mắt huỳnh trăn vào lòng. Rõ ràng biểu cảm vô cùng nghiêm túc, nhưng lại mơ hồ toát lên vẻ đáng thương.

Đợi đến khi Sư Bạch trở về với một bó cành cây, mèo nhỏ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.

Từ trước đến nay, Cố Cửu Lê chưa từng ăn gì ngoài dịch dinh dưỡng. Khi Sư Bạch nhóm lửa, thấy đối phương ném thẳng tim huỳnh trăn vào đống lửa, cậu đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng hương thơm nức mũi lập tức khiến cậu không còn tâm trí suy nghĩ nữa.

Khi đống lửa dần tàn, Sư Bạch dùng cành cây còn sót lại lật trái tim huỳnh trăn đã đổi màu, mang ra hồ rửa sạch lần nữa rồi đặt trước mặt Cố Cửu Lê.

Bụng đói đến phát đau, Cố Cửu Lê gian nan quay đầu, phát ra tiếng thúc giục.

Đây là con mồi của Sư Bạch.

Sư Bạch phải ăn trước.

Sư Bạch bật cười, thoăn thoắt xé trái tim huỳnh trăn đã nướng chín thành hai phần gần như bằng nhau, rồi đẩy một phần đến trước mặt mèo nhỏ.

"Tuy ăn chín không phải là không thể, nhưng thịt huỳnh trăn dễ gây bệnh, vẫn nên nướng kỹ một chút. Lớp màu đen bên ngoài rất đắng, đừng ăn."

Nếu không có mèo nhỏ, thực ra y đã có thể bớt việc.

Cố Cửu Lê đã đói đến mức mắt đỏ hoe, lúc Sư Bạch nhóm lửa, cậu không nhịn được mà đứng lên, vừa đi vòng quanh vừa hít hà mùi thịt nướng. Chỉ có nguyên tắc "Sư Bạch ăn trước" mới níu kéo được chút lý trí còn sót lại của cậu.

Cách đây không lâu, Cố Cửu Lê cũng có một miếng thịt, nhưng cậu đã do dự...

Lần này thì khác, cậu lao vào cắn xé như hổ đói, nhai ngấu nghiến, không để bản thân bất kỳ cơ hội nào để hối hận!

Mãi đến khi hương vị đậm đà tràn ngập trong miệng, cuống họng ngập tràn dư vị khó diễn tả, toàn bộ miếng thịt nướng đã trôi xuống bụng tự lúc nào.

Cố Cửu Lê ợ một tiếng, thỏa mãn thở dài, sau đó quay đầu nhìn Sư Bạch — người vẫn giữ hình người, ung dung thưởng thức phần thịt của mình.

Lúc này, cậu mới nhận ra... miếng thịt Sư Bạch cắt ra sau khi nướng chín đã thay đổi màu sắc.

Từ ngoài vào trong, màu sắc lần lượt chuyển biến: từ đen đậm sang đen nhạt, từ đen nhạt sang caramel, rồi từ caramel dần chuyển thành đỏ sẫm.