Xuyên Không: Nhật Ký Sinh Tồn Ở Thế Giới Tiền Sử Thú Nhân

Chương 7: Trứng lòng đào!

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Cá trùng là loài cá có hàm răng sắc nhọn, kích thước nhỏ chỉ bằng bàn tay thú nhân, con lớn nhất cũng chỉ cỡ cánh tay. Chúng ẩn nấp dưới đáy hồ sâu, tốc độ cực nhanh, luôn chủ động tấn công con mồi.

Khi thú nhân kịp cảm nhận cơn đau và phản ứng, cá trùng đã để lại trên cơ thể họ một vết thương rỉ máu, rồi lập tức lẩn xuống đáy hồ.

Với thú nhân trưởng thành, những vết thương nhỏ này chỉ mất tối đa ba ngày để hồi phục hoàn toàn, thậm chí không để lại dấu vết. Nhưng với thú nhân vị thành niên, ngay cả tế tư cũng khó chữa trị. Chỉ sau nửa ngày, họ có thể bị sốt cao, đau đầu dữ dội. Nếu may mắn, cơ thể sẽ tự hồi phục; nếu không, dù sống sót cũng có nguy cơ trở nên đần độn.

Nói là giúp Cố Cửu Lê tắm rửa, nhưng thực chất, Sư Bạch chỉ đổi tư thế, nhấc cậu vào trong nước, đồng thời dùng cánh tay giữ chặt hai chân trước của cậu, đề phòng mèo nhỏ ham chơi bất ngờ vùng vẫy.

Tầm nhìn của Cố Cửu Lê đột nhiên thay đổi. Mái tóc xanh lam và đôi mắt xanh của người đàn ông trước mặt biến mất, thay vào đó là sắc cam hồng của mặt hồ lúc hoàng hôn. Cậu sắp sửa rơi xuống nước…

Trứng lòng đào!

Đôi mắt mèo vốn đã tròn xoe giờ càng sáng rực. Trong ánh chiều tà, mèo nhỏ vô thức liếʍ môi, lòng tràn đầy hưng phấn.

Cảm giác xa lạ và mới mẻ hoàn toàn bao trùm lấy cậu, nhưng đồng thời, một nỗi bất an mơ hồ cũng len lỏi. May mắn thay, cánh tay vững chãi đang chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể mang lại cho Cố Cửu Lê cảm giác an toàn rõ rệt.

Chẳng bao lâu sau, cậu đã thích ứng, tò mò quan sát xung quanh.

Những chùm lông dài vốn còn rối bù nay đã trở nên mượt mà nhờ nước. Khi Cố Cửu Lê vung vẩy bốn chân, phương hướng và tốc độ di chuyển thay đổi, khiến những sợi lông dưới nước cũng trông khác hẳn.

Toàn bộ sự chú ý của cậu đều bị mặt nước thu hút. Trong lúc vô tình, cậu phát hiện góc nhìn thay đổi sẽ khiến hình phản chiếu trên mặt nước cũng biến hóa theo. Ngay khi cúi đầu quan sát, cái đuôi dài màu xám trắng sát bên mặt nước đột nhiên dựng lên, hất thẳng bọt nước về phía Sư Bạch – kẻ đang đóng vai “cây nhà cho mèo” phía sau cậu.

Sư Bạch dường như không để tâm, chỉ lặng lẽ ẩn mình dưới nước, chính xác tóm lấy bóng đen vừa áp sát.

Đầu ngón tay khẽ động, dễ dàng cắt đứt lớp vây cá ở bụng con cá trùng, sau đó tiện tay ném nó chìm xuống đáy hồ.

So với loài huỳnh trăn – những kẻ săn mồi dai dẳng, không bao giờ từ bỏ con mồi – cá trùng ít nhất vẫn biết sợ hãi. Nếu trong vùng nước có quá nhiều đồng loại bị thương ở vây, chúng sẽ nhanh chóng chủ động tránh xa.

Đây là kinh nghiệm mà Sư Bạch rút ra sau vô số lần xử lý cá trùng.

Bị hất thêm một bọt nước nữa vào mặt, cuối cùng Sư Bạch cũng đưa mắt nhìn về phía con mèo nhỏ bất thường đang im lặng kia.

Trước khi xuống nước, dù có hơi lôi thôi, ít nhất mèo nhỏ này vẫn khác biệt với đồng loại nhờ lớp lông dài che phủ. Nhưng sau khi bị nước làm ướt sũng, suýt chút nữa y không phân biệt nổi đây là thú nhân vị thành niên hay chỉ là thú con.

Quả nhiên là mèo nhỏ trong hang động công cộng.

Sư Bạch vốn quen sống đơn độc. Trừ khi bắt buộc phải tham gia săn bắt tập thể, y chưa từng chủ động để ý đến những gương mặt quen thuộc trong bộ lạc. Thật sự không nhớ nổi mèo nhỏ này là ai.

Nếu không phải tất cả những người mang huyết thống tộc họ Mèo đều sinh sống tại bộ lạc Thần Sơn, mà y lại chắc chắn bộ lạc chưa từng đuổi bất kỳ thú nhân vị thành niên nào đi…

Bỗng, một giọt nước lạnh bất ngờ rơi xuống đáy mắt. Theo bản năng, Sư Bạch híp mắt nhìn về phía thủ phạm — cái đuôi nhỏ ướt sũng, bị nước làm thay đổi hình dạng đôi chút, giờ đây đang vô tư đong đưa.

Sư Bạch chợt cảm thấy, tay mình hơi ngứa ngáy.

"Ô ~"

Bị tóm đuôi bất ngờ, một cảm giác khó tả lập tức lan khắp toàn thân. Bản năng trỗi dậy, Cố Cửu Lê cuộn tròn lại thành một quả cầu lông, ôm chặt lấy cánh tay mang lại cảm giác an toàn, sau đó đáng thương ngước mắt nhìn kẻ vừa ra tay.

Sư Bạch nhướng mày, trên mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Không bị cào sao?

Cái đuôi là bộ phận quan trọng và nhạy cảm nhất của tộc họ Mèo. Dù là anh chị em thân thiết từ nhỏ, chỉ cần chạm vào đuôi đối phương cũng có thể dẫn đến vỡ đầu chảy máu. Giữa những thú nhân đồng tộc, thậm chí chỉ cần ánh mắt dừng lại trên đuôi đối phương quá lâu cũng có thể bị xem là hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nhưng... nếu đánh không lại thì cũng đành chịu thôi.

Trong bộ lạc Thần Sơn, chuyện thú nhân xui xẻo vừa bị đánh, vừa bị nắm đuôi, sau đó không kìm được mà phản kháng, rồi lại tiếp tục bị đánh không phải hiếm thấy. Chỉ cần không chảy máu nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến săn bắt hay thu thập, tộc trưởng và tư tế sẽ không can thiệp — vì có muốn quản cũng chẳng xuể.

Sư Bạch không có ý định dùng sức mạnh áp chế Cố Cửu Lê. Y cũng không đến mức cố tình bắt nạt một thú nhân vị thành niên, chỉ là bị hất nước vào mặt, muốn phát tiết chút bất mãn mà thôi.

Thế nhưng, đối diện với ánh mắt đáng thương kia, lần đầu tiên Sư Bạch hoài nghi bản thân.

Y… không có dùng lực mà?

Một tay nắm lấy cái đuôi xù lông, một tay lại bị lớp lông mềm mại ấm áp của bụng bao phủ. Bất giác, Sư Bạch không thể giữ được thái độ lạnh nhạt như thường ngày.

Sau một lúc lâu trầm mặc, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, y buột miệng nói ra một câu mà ngay cả bản thân cũng khó tin: “Đuôi cậu có dính máu, tôi giúp cậu rửa sạch.”

Vừa dứt lời, cái đuôi dài trong tay y lập tức khẽ nghiêng đi như thể gặp gió lớn, như không chịu nổi gánh nặng, nhưng lực giãy giụa lại chẳng đáng là bao.

Nhìn thấy vết máu, Cố Cửu Lê tin ngay không chút nghi ngờ. Cậu thả lỏng cơ thể đang cuộn tròn, một lần nữa nằm xoài ra mặt nước như một tấm thảm lông mềm.

Sư Bạch nhìn con mèo nhỏ chỉ lo vẫy nước, hoàn toàn không để tâm đến cái đuôi của mình, lại lần nữa cảm thấy một cơn khó chịu không thể lờ đi.

---

Hôm qua vừa hoàn thành nhiệm vụ săn bắt gần nhất, hôm nay Sư Bạch không có việc gì làm. Y tính toán tìm một chỗ có ánh nắng đầy đủ để phơi nắng.

Vừa leo lên một chạc cây được chọn lựa kỹ càng, y đã bị động tĩnh bất ngờ thu hút ánh mắt.

Con mèo nhỏ lạ mắt kia… vừa khóc vừa đâm đầu vào cây đến bất tỉnh.