Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Không gặp phải khó khăn như tưởng tượng, dễ dàng đạt được mong muốn khiến sự chần chừ trong lòng cậu lập tức tan biến. Cậu đứng dậy, ngồi ngay ngắn đối diện Sư Bạch, hai chân trước khép lại, bộ dáng đoan trang nghiêm túc, gật đầu liên tục, sau đó lập tức chạy về phía bụi cỏ.
Đây là cách cậu thể hiện sự nghe lời, vì đang chột dạ và tạm thời không dám mở miệng với Sư Bạch.
Cố Cửu Lê nhanh chóng quay lại, cố gắng điều khiển quả cầu tròn cao gần bằng chân mình, lăn đều về phía trước. Cậu vừa mới làm quen với bốn chân mới, nên dù không mắc lỗi nào, quá trình này vẫn có chút trúc trắc. Vì vậy, Sư Bạch cố ý không vội biến về hình người để lấy trái tim huỳnh trăn, phòng trường hợp cần ngậm lấy con mèo nhỏ đang loạng choạng.
Quả cầu màu xanh lục va vào chân trước sư tử trắng, trong khi quả cầu màu vàng bị chân y chặn lại.
Cố Cửu Lê hài lòng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Sư Bạch.
Đệm thịt màu hồng nhạt!
Giống nhau như đúc!
Sư Bạch quét mắt nhìn quả cầu gập ghềnh, chưa đủ cứng rắn nhưng đã phải lăn lộn trèo đèo lội suối. Y dùng một tay nâng quả màu xanh lục lên, trong khi tay còn lại vẫn tiếp tục mổ bụng huỳnh trăn.
Lúc này, Cố Cửu Lê mới chậm chạp nhận ra — trước đó, Sư Bạch chưa từng có ý định rời đi một mình. Nếu không, y đã không để lại hai con mắt vốn định mang theo.
Bộ lông một lần nữa xù lên, mèo nhỏ sung sướиɠ run run râu, vô cùng hiểu chuyện mà giữ quả cầu màu vàng trong tầm với của chân trước, ngoan ngoãn theo đuôi Sư Bạch.
Sư Bạch thuận lợi lấy ra trái tim của huỳnh trăn, sau đó lại biến thành sư tử, ngậm lấy quả cầu màu xanh. Không rõ y đã dùng sức thế nào, nhưng một tảng thịt hồng còn lớn hơn cả thân thể y đã ổn định rơi xuống lưng.
Đôi mắt Cố Cửu Lê tràn đầy hiếu kỳ. Ngoại trừ lần đầu tiên tận mắt thấy Sư Bạch biến hình bên cạnh đầu con dã thú màu xanh lục, thì lúc này, khi y hóa thành sư tử, hình thể cũng chỉ lớn hơn Cố Cửu Lê gấp đôi. Cậu đứng trước mặt sư tử trắng, vừa vặn có thể nhìn thẳng vào miệng y.
Nếu không phải thi thể con dã thú màu xanh lục vẫn còn nguyên tại chỗ, Cố Cửu Lê suýt nữa đã hoài nghi liệu có phải vì quá sợ hãi mà tiềm thức cậu đã phóng đại hình ảnh của nó và sư tử trắng, khiến bản thân có ấn tượng chấn động hơn thực tế.
Thấy Cố Cửu Lê chỉ xoay quanh mình mà không có ý quấy rối hay lẻn đi, Sư Bạch vẫy đuôi ra hiệu bảo cậu theo sau.
Đi được vài bước, Cố Cửu Lê đột nhiên dừng chân, liếc nhìn sư tử trắng bên cạnh.
Đáng tiếc, sư tử trắng không dao động, dường như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh phía sau.
Cố Cửu Lê cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, quay đầu nhìn thoáng qua, đuôi lập tức xù lên.
Không thể không thừa nhận, sau khi biến thành mèo, giác quan của cậu nhạy bén hơn rất nhiều. Dù khoảng cách xa, cậu vẫn thấy rõ hàm răng sắc bén trong miệng con sâu lớn kia, gần như to bằng chân mình.
Những gợn sóng màu nâu nhạt khẽ lay động với tốc độ không quá nhanh, nhưng trong chớp mắt, chiếc đuôi xanh lục của dã thú đã biến thành bộ xương trắng.
Cậu lặng lẽ giữ chặt viên cầu màu vàng suýt nữa thoát khỏi tầm kiểm soát, rồi lại tiến sát Sư Bạch thêm một chút.
Sư Bạch mang theo mèo nhỏ rời khỏi ranh giới giữa rừng rậm và thảo nguyên, men theo hướng cây cỏ thưa dần mà đi. Vượt qua một ngọn núi thấp, cuối cùng dừng lại bên một hồ nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy.
Lúc này, mặt trời đã lặn về phía Tây. Những tia nắng cuối cùng xuyên qua tầng mây, chiếu xuống mặt hồ, tựa như phủ lên lớp lụa mỏng màu cam hồng, đẹp đến huyền ảo, chẳng khác nào tiên cảnh.
Cố Cửu Lê giơ chân đè lên viên cầu màu vàng, ngẩn ngơ nhìn mặt hồ.
Nước ngọt tinh khiết là tài nguyên quý hiếm.
Con người sinh sống trên các hành tinh cơ giới chỉ có thể duy trì vệ sinh bằng cách lau rửa.
Khi đầu ngón chân lộ ra lớp đệm thịt, suýt nữa không kìm được mà nhảy xuống, Cố Cửu Lê đột nhiên nghe thấy tiếng động trầm đυ.c nặng nề vang lên ngay bên cạnh, kèm theo mùi tanh thoáng qua.
Ngay sau đó, giọng nói của Sư Bạch vang lên: “Không được xuống nước.”
Lời vừa dứt, Sư Bạch đã nhảy ùm xuống hồ, bọt nước bắn lên văng trúng một chiếc lá ngay trước mặt Cố Cửu Lê, đọng lại thành giọt nước trong suốt lấp lánh.
Cố Cửu Lê lặng lẽ nhìn giọt nước chỉ cách mình gang tấc, theo bản năng liếʍ môi, rồi cẩn thận nâng chân trước lên, từ từ tiến lại gần.
Ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi sư tử trắng đang bơi giữa hồ.
Chỉ cần Sư Bạch có bất kỳ động tác nào, cậu sẽ lập tức giả vờ thờ ơ rụt chân lại. Chờ đến khi Sư Bạch không nhìn nữa, cậu lại len lén tiến tới gần giọt nước.
Sư Bạch sớm đã nhận ra động tác nhỏ này, nhưng không hề nổi giận vì bị nhìn chằm chằm. Trái lại, y còn cảm thấy mèo nhỏ ngoan ngoãn đến mức làm y mềm lòng.
Rõ ràng rất thích nước, rõ ràng khao khát đến vậy, thế nhưng chỉ vì một câu nói của y mà ngoan ngoãn đứng trên bờ, ngay cả chạm vào một giọt nước cũng phải dè chừng quan sát phản ứng của y.
Ngoan như thế, chắc hẳn là do thường xuyên bị bắt nạt trong hang động công cộng.
Nhân lúc Sư Bạch "không chú ý", Cố Cửu Lê không chỉ dùng cả bốn đệm chân và chiếc mũi nhạy cảm để cảm nhận xúc giác cùng hương vị của dòng nước ngọt tự nhiên, mà cuối cùng còn liếʍ sạch vệt nước đọng trên lá cây.
Hài lòng, cậu cuộn tròn thành một cục mèo nhỏ, canh giữ miếng thịt, quả cầu vàng và quả cầu xanh lục, kiên nhẫn chờ con sư tử trắng chơi đùa với nước xong rồi quay lại tìm mình.
"Mèo nhỏ, lại đây."
Đôi tai lông xù khẽ giật. Cố Cửu Lê ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Sư Bạch đã biến thành hình người, đứng trên bờ vẫy tay gọi.
Không chút do dự, Cố Cửu Lê lập tức lao tới, trong đáy mắt ánh lên tia tinh ranh khó nhận ra. Nếu chạy quá nhanh mà không kịp dừng lại, lỡ rơi xuống nước… chắc chắn Sư Bạch sẽ dễ dàng vớt cậu lên!
Bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng, chuẩn xác tóm lấy hai chân trước của cậu.
Dù Sư Bạch ở hình người vẫn mạnh mẽ cường tráng, nhưng so với hình thú thì không thể sánh bằng. Nếu Cố Cửu Lê đứng thẳng bằng chân sau, hai chân trước của cậu vừa vặn đặt lên vai đối phương.
Đáng tiếc, điều đó không có nghĩa là cậu có thể chống lại Sư Bạch.
Cố Cửu Lê cúi đầu nhìn người đàn ông đang giơ mình lên cao, trầm mặc một lúc rồi bất chợt nhoẻn miệng cười, để lộ chiếc răng nanh ẩn hiện. Đồng thời, cậu bí mật siết chặt cơ bụng, dồn hết sức duỗi thẳng hai chân sau.
Sư Bạch nhanh chóng nhận ra quỷ kế của cậu, liền nâng tay cao hơn. Đối với y, trăm mấy cân của con mèo nhỏ chẳng khác nào một chiếc lá khô nhẹ bẫng.
“Trong hồ có cá trùng, thú nhân vị thành niên không thể để bị cắn. Chỉ có tôi giúp cậu tắm rửa.”
“Tắm hay không tắm?”
“Meo meo meo!”
Cố Cửu Lê vui đến mức quên cả im lặng, quên mất rằng phát ra âm thanh có thể khiến Sư Bạch sinh nghi.
May mắn thay, lần này Sư Bạch không nói "nghe không hiểu" nữa.