Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Sư Bạch vốn định qua đêm ngoài trời để sáng mai tiện bề săn chim cánh khổng lồ — loài chỉ hạ cánh chớp nhoáng vào khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm. Bộ lạc Thần Sơn cách quá xa nơi có thể tìm thấy dấu vết của loài chim này, dù Sư Bạch có dốc toàn lực chạy nhanh, thời gian cũng không đủ.
Chim cánh khổng lồ có hình thể trung bình, mỏ dẹt, mắt tròn, bộ lông xám đậm nhạt xen kẽ. Đúng như tên gọi, đôi cánh của nó nặng hơn nhiều so với cơ thể, gần như ngang ngửa với dã thú cỡ lớn. Loài này phần lớn thời gian bay lượn trên không, rất hiếm khi hạ cánh. Lông vũ dày dặn, xòe rộng, rất thích hợp để lót trong hang động ẩm ướt, lạnh giá.
Sau những trận mưa bão, thỉnh thoảng vẫn có chim cánh khổng lồ hạ cánh gần bộ lạc Thần Sơn.
Tiếc rằng, Sư Bạch không bị bệnh vì môi trường ẩm ướt, lạnh lẽo, mà y cũng chỉ mới gia nhập đội săn bắt không lâu. Cùng lắm, y có thể nhờ vào thành tích xuất sắc để được ưu tiên lựa chọn chiến lợi phẩm, còn lâu mới đến lượt tranh giành lông chim cánh khổng lồ.
Vì vậy, trong những ngày mưa dầm, y không muốn nằm trong hang với bộ lông ướt sũng. Y dành phần lớn thời gian suy nghĩ cách săn được chim cánh khổng lồ mà không bị mưa gió quật gãy cánh.
Đầu tiên, y tìm kiếm dấu vết của chúng, sau đó tổng kết quy luật hoạt động, cuối cùng xác định nơi chúng hạ cánh nghỉ ngơi. Nhưng mỗi lần hổn hển chạy đến, y chỉ có thể nhìn từ xa bóng dáng chim cánh khổng lồ vụng về cất cánh...
Y cẩn thận tìm kiếm nơi có thể qua đêm an toàn, thăm dò xem những loài thú hoang nào lui tới.
Hiện giờ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng Sư Bạch lại có việc quan trọng hơn phải làm — đưa mèo nhỏ về bộ lạc tìm tư tế.
Chim cánh khổng lồ lúc nào cũng có thể săn, nhưng con mèo nhỏ ngốc nghếch này thì không thể chậm trễ.
Sư Bạch dùng những chiếc lá sạch, xếp từng lớp bao bọc phần còn lại của trái tim huỳnh trăn. Không rõ y đã làm cách nào, dù không hề dùng dây thừng, những lớp lá vẫn dán chặt ngay ngắn, không hề có dấu hiệu bung ra.
Sau đó, y biến thành hình thú, cõng trên lưng gói lá đựng tim huỳnh trăn cùng hai con mắt. Y cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm mèo nhỏ đang ngủ mơ màng bên chân, rồi tranh thủ ánh nắng cuối ngày của hoàng hôn, lao nhanh về hướng bộ lạc.
Bóng đêm là dấu hiệu của nguy hiểm tứ phía.
Ngay cả một thú nhân trưởng thành như Sư Bạch, nếu buộc phải qua đêm ngoài trời, cũng sẽ tìm nơi trú ẩn tạm thời trước tiên, chứ không lang thang suốt đêm.
Đáng thương thay, Cố Cửu Lê vẫn đang chìm vào giấc mơ đẹp.
Trong mơ, cậu thấy bóng dáng quản gia người máy quen thuộc. Đột nhiên, gáy bị cắn chặt, cảm giác khó tả lan khắp cơ thể... Cái đuôi nhỏ lập tức xù thành quả cầu.
Cho đến khi nhìn rõ bộ lông trắng muốt phấp phới trước mắt, Cố Cửu Lê mới ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn thu chân tay lại, cố gắng không gây thêm phiền phức cho Sư Bạch.
Cố Cửu Lê không phân biệt được phương hướng, chỉ biết cây cỏ xung quanh ngày càng rậm rạp. Những âm thanh lạ lẫm vang lên, lúc xa lúc gần, dần xâm chiếm thính giác của cậu.
Sư Bạch lướt qua những tán cây đại thụ xanh tốt, tốc độ dần chậm lại.
Cố Cửu Lê chăm chú nhìn những tán cây lùi xa dần, trực giác mách bảo rằng trong bóng tối, có những đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo.
Suy đoán của cậu nhanh chóng được xác nhận khi tiếng thì thầm khe khẽ theo gió bay tới.
"Mau xem, Sư Bạch đang ngậm một con mèo!"
"Con vật nhỏ đáng thương, sao lại chọc giận Sư Bạch làm gì?"
...
Cố Cửu Lê còn chưa kịp phân định xem hai câu nói này là thương hại hay chế giễu, ánh mắt đột nhiên bắt gặp một bóng đen khổng lồ lao nhanh qua rừng cây.
Mặc dù mặt trời đã khuất bóng hoàn toàn, thị giác của cậu vẫn không bị ảnh hưởng. Dưới ánh trăng, Cố Cửu Lê dễ dàng nhận ra những hoa văn đen tương tự như của mình trên người con vật khổng lồ ấy.
Nhưng tiếc rằng, chúng chỉ có hoa văn tương tự.
Con mãnh thú kia thậm chí còn to lớn hơn cả Sư Bạch hiện tại. Đuôi thon dài nhưng không xòe rộng, lông ngắn, màu nâu nhạt...
Hổ sao?
Khoảng cách giữa hai bên ngày càng thu hẹp. Lúc này, Cố Cửu Lê mới phát hiện trên lưng con hổ khổng lồ có người.
Mái tóc đen dài buông xuống ngang tai, bay phất phới theo gió. Khóe miệng bên phải có một vết sẹo hoặc lúm đồng tiền khó phân biệt. Trên ngực quấn một tấm da thú màu nâu nhạt với hoa văn đen, che đi cơ thể săn chắc ẩn chứa sức mạnh khó tin.
Con hổ khổng lồ đuổi theo Sư Bạch và Cố Cửu Lê, gầm lên một tiếng trầm đυ.c như chào hỏi, rồi giảm tốc độ đi song song với Sư Bạch. Người phụ nữ ngồi trên lưng hổ vẫy tay, để lộ hàm răng trắng muốt:
"Sư Bạch, ngày mai có muốn đi săn thú Hương Đồn cùng không?"
Sư Bạch ngậm Cố Cửu Lê, không thể mở miệng, chỉ lắc đầu đáp lại.
Người phụ nữ thấy vậy, ánh mắt tự nhiên chuyển sang mèo nhỏ đang nằm gọn trong miệng Sư Bạch.
Một con mèo đực vị thành niên...
Cô ta thu lại ánh nhìn, cười nhạt: "Vậy được rồi. Báo Hoa vừa phát hiện một đàn thú Hương Đồn mới, định lập đội săn năm người. Hiện tại đã có cô ấy, Báo Quả, tôi và Hổ Dược. Nếu sáng mai trước khi mặt trời mọc, anh đổi ý thì cứ đến gốc đại thụ phía đông đợi chúng tôi."
Con hổ khổng lồ lại gầm lên một tiếng trầm thấp, không cố giữ tốc độ ngang bằng với Sư Bạch nữa. Bước chân của nó lộ rõ vẻ vội vã.
Hắn và Hổ Khiêu đã trì hoãn quá lâu ở bên ngoài, chỉ có thể duy trì hình thú khổng lồ để nhanh chóng trở về. Nếu còn chậm trễ, e rằng sẽ phải đối mặt với cảnh xấu hổ khi kiệt sức mà biến trở lại hình người ngay giữa đường.
Thực ra, hắn không sợ bị Sư Bạch cười nhạo... chỉ là nắm tay của Hổ Khiêu rất to, mà đánh vào người hổ thì đau lắm.
Hổ Khiêu không mời được Sư Bạch, có chút không cam lòng, liên tục ngoái đầu nhìn lại, lớn tiếng nói: "Anh có thể mang theo mèo nhỏ đi cùng!"
Dù mèo đực vị thành niên không có khả năng trở thành bạn đời của Sư Bạch, nhưng ít nhất nó cũng không phải một con mèo xa lạ. Nếu không, Sư Bạch đã chẳng ngậm nó trong miệng mà trở về phạm vi bộ lạc như thế này.