Thái Phu Nhân Vinh Hoa Phú Quý

Chương 2

Bước vào Vinh Hỉ Đường, ngay lập tức có ma ma tiến lên đón. Bà ấy ăn mặc chỉnh tề, quy củ đàng hoàng, trước tiên dẫn anh vào phòng trà, rót cho anh một tách trà nóng rồi mới lui ra.

Anh có uống hay không không quan trọng, nhưng vừa trở về từ bên ngoài, trên người chắc chắn mang theo hơi lạnh. Chỉ cần cầm chén trà sưởi ấm tay cũng được.

Trong phòng trà chỉ còn lại Chiêm Quyền và Thượng Kiếm, anh có thể nhân lúc này chỉnh trang lại y phục.

Không lâu sau, ma ma kia lại vào, dẫn anh đến nội thất.

Nói là dẫn đường nhưng bà ấy lại không đi trước mà đi sau anh, Chiêm Quyền đến Vinh Hỉ Đường mỗi ngày, lẽ nào lại không biết đường? Là người hầu, bà ấy không có quyền đi trước chủ tử.

Nơi Thái phu nhân ở là viện tử lớn nhất trong phủ. Ngay cả nội thất cũng có mấy gian. Hai đại nha hoàn cùng mấy tiểu nha hoàn đang ngồi thêu thùa bên ngoài, thấy nhị gia đến, vội đứng dậy hành lễ.

Thượng Kiếm bị giữ lại bên ngoài.

Thái phu nhân nghe thấy động tĩnh liền cười nói: “Nhị tiểu tử đến rồi à?”

Chiêm Quyền đáp lời rồi bước vào bên trong.

Thái phu nhân xuất thân nông thôn, trải qua nửa đời người khổ cực, mấy tháng trước mới biết người chồng bị bắt đi đánh trận năm xưa thực ra chưa chết, lại còn lập được nhiều chiến công trở thành Hầu gia của triều đại mới, nàng cũng vì thế mà trở thành Hầu phu nhân. Lẽ ra thì người nghèo mới giàu thường sẽ có chút rụt rè e sợ nhưng Thái phu nhân lại không như vậy. Bà luôn có vẻ rất điềm tĩnh.

Chỉ thấy Thái phu nhân mặc trang phục thường ngày, toàn thân trên dưới chỉ đeo một món trang sức, chính là cây trâm ngọc cài trên tóc, trên tai trống trơn, trên cổ tay cũng trống trơn. Không nói đến các phu nhân phủ khác thế nào, chỉ riêng vị ma ma theo hầu bên cạnh Thái phu nhân, vì là người từ trong cung ra, rất có vài phần thể diện, cũng đeo một đôi bông tai.

Nhưng Thái phu nhân nói xưa nay đều là trang sức đi theo người, chứ không phải người đi theo trang sức, không thích đeo những thứ lỉnh kỉnh đó, vậy thì ở nhà cũng không cần đeo. Lẽ nào bà không đeo thì bà không phải là Thái phu nhân của phủ này nữa sao?

Trước đây còn có hạ nhân vì thế mà lén lút chê cười, nói Thái phu nhân cũng như thịt chó không lên được mâm cỗ. Người nói lời này đương nhiên cũng đã bị đuổi ra khỏi phủ trong cuộc chỉnh đốn ngày hôm nay.

Hắn nào biết, quả thật Thái phu nhân không thích đeo trang sức, nhưng đồ tốt thật sự, nàng dùng cũng rất tự nhiên. Phải biết rằng cây trâm nàng dùng để cố định tóc trên đầu kia, là bảo bối tốt mà Tiên Hầu gia thu thập được khi theo Hoàng thượng hiện tại đánh giang sơn, nghe nói là vật yêu thích của phu nhân thừa tướng nào đó thời tiền triều, đáng giá ngàn vàng vạn lượng.

Vậy nên Thái phu nhân đâu phải không hưởng thụ được phú quý? Rõ ràng là nàng thích ứng rất tốt!

Lúc này Thái phu nhân nhìn thấy Chiêm Quyền, không đợi anh hành lễ, liền nói: “Lão Nhị, ngày mai con được nghỉ, nếu không có việc gì khác, chi bằng nhân lúc cửa thành còn chưa đóng, nhanh chóng ra thành một chuyến, ở ngoài thành nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đón mẹ con... khụ, đón Tĩnh Hoa đạo nhân về. Ta tự nhiên hiểu về Tĩnh Hoa đạo nhân, nàng ấy một lòng hướng đạo, không màng thế tục, như vậy rất tốt. Nhưng không cần thiết phải chịu khổ ở ngoài thành làm gì. Ta đã bảo người dọn dẹp viện tử mà nàng ấy ở trước kia rồi, thiên phòng cũng sửa sang lại tử tế, thành một tiểu đạo tràng. Sau này đạo nhân tu hành trong tiểu đạo tràng nhà mình, tự nhiên có cái tiêu dao của nàng ấy.”

Chiêm Quyền vô thức nhìn vào mắt Thái phu nhân, trong đôi mắt kia chỉ có thiện ý.