Thái phu nhân lại nói: “Người ngoài không biết chuyện nhà ta, nhà mình còn không biết sao? Năm xưa chiến loạn, tất cả đều là trời xui đất khiến. Ta tưởng Tiên Hầu gia chết ở bên ngoài, Tiên Hầu gia cũng tưởng là ta chết rồi, mới có mẹ con con. Mẹ con con danh chính ngôn thuận gả vào Chiêm phủ, cùng Tiên Hầu gia chịu bao nhiêu khổ cực, lại sinh ra Lão Tam. Khó khăn lắm mới được nhận ân điển của thánh thượng, triều đại mới dựng nên chúng ta cuối cùng cũng được sống những ngày tốt đẹp rồi, nàng ấy sao có thể một chút phúc cũng không được hưởng chứ... Trên đời không có đạo lý như vậy!”
Lời này nói ra chân thành, Chiêm Quyền chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Anh là một đứa con hiếu thuận. Đã hiếu thuận, vậy thì anh không chỉ hiếu thuận dưỡng phụ Tiên Hầu gia, hiếu thuận dưỡng mẫu Thái phu nhân hiện tại, tự nhiên cũng hiếu thuận sinh mẫu của mình. Nếu thật sự có thể đón mẹ về phủ, trong lòng anh vô cùng nguyện ý.
Sợ trong lòng Chiêm Quyền còn có những lo lắng khác, Thái phu nhân lại nói: “Lão Nhị à, đã nói đến nước này rồi, ta đây làm trưởng bối không ngại nói với con vài lời thật lòng.”
Chiêm Quyền vội vàng bày ra vẻ cung kính lắng nghe.
Thái phu nhân nói: “Nếu không phải hoàng thượng thánh minh, ân trạch đến nhà ta, Tiên Hầu gia cả đời đều chỉ có thể là một tiểu dân vô danh vô tích giữa chốn thôn dã. Đúng là bây giờ chúng ta là nhà quyền quý rồi, nhưng so với các phủ khác, chúng ta ngoài tấm biển ngạch do hoàng thượng ngự ban, còn có gì nữa? Có nội tình như họ không? Không có. Có tộc nhân cành lá xum xuê như họ không? Cũng không có. Thậm chí Tiên Hầu gia đã mất, chúng ta còn phải thủ hiếu, nhân mạch vốn thuộc về Hầu gia cũng chưa chắc đã có thể duy trì được.”
Chiêm Quyền như muốn mở miệng, Thái phu nhân lại biết anh muốn nói gì, ngăn cản nói: “Con cũng đừng nói cái gì nhi tử vô năng các thứ, trong lòng ta biết con là người có năng lực. Nhưng một phủ Hầu to lớn không thể chỉ dựa vào một mình con chống đỡ, mỗi người chúng ta đều phải nỗ lực. Ta cảm thấy chỉ có cả nhà chúng ta đồng lòng nhất trí, mới có thể giữ được cơ nghiệp này, mới có thể truyền lại cơ nghiệp đời đời.”
An Tín Hầu phủ gộp lại cũng chỉ có mấy chủ tử này, thật không cần thiết phải làm ra cái trò gia đấu gì nữa.
Thái phu nhân vô cùng tha thiết nói: “Ta tuy không hiểu đạo lý lớn lao gì, nhưng cũng biết được rằng gia hòa vạn sự hưng.”
Chiêm Quyền vốn dĩ chưa bao giờ xem thường mẫu thân, lúc này lại càng cảm thấy lời mẫu thân nói ra từng chữ từng chữ một đều là vàng ngọc. Anh trịnh trọng đáp lời:
“Vâng! Lời dạy bảo ân cần của mẫu thân, nhi thân đều ghi nhớ.”
Khi Thái phu nhân nói chuyện với Chiêm Quyền, người hầu hạ thân cận chỉ có vị Ô ma ma vừa được ban thưởng từ trong cung không lâu. Ô ma ma công phu dưỡng khí cực tốt, lặng lẽ đứng ở một bên, tựa như một người vô hình. Tuy nhiên người vô hình này không hề thật sự vô hình. Chưa đến một canh giờ sau, đoạn đối thoại giữa Thái phu nhân và Chiêm Quyền đã xuất hiện trong cung, bày ở trên án thư của hoàng thượng.
Hoàng thượng với tư cách là hoàng đế khai quốc, tất nhiên sẽ rất có khí phách.
“Gia hòa vạn sự hưng? Nói hay lắm!”
Hoàng thượng ý vị không rõ hừ một tiếng, tâm niệm chuyển động không biết nghĩ đến những người nào những chuyện gì, trong mắt lộ ra chút khinh thường:
“Một nông phụ nhà quê cũng hiểu đạo lý này, vậy mà có một số người lại cứ…”
Đại thái giám đứng bên cạnh hoàng thượng hầu hạ mài mực vô thức rụt cổ lại, giả vờ như không nghe thấy cái gì cả.