Vẻ mặt Trình Chiêu không thay đổi nhìn cô chằm chằm: “Nếu cô từng học trung học cơ sở dù chỉ một ngày, thì chắc cũng biết đàn ông không đến kỳ.”
“... Xin, xin lỗi.” Thẩm Chấp Hoan kịp phản ứng, vội vàng nhìn về phía quần áo của anh, quả nhiên thấy được vết máu gần miệng vết thương: “Anh, anh vén áo lên, cho tôi kiểm tra.”
Trình Chiêu bình tĩnh ngồi dậy, không nhanh không chậm vén áo lên, lộ ra cơ bụng rõ ràng, còn có vết thương nhuốm máu phía trên.
Thẩm Chấp Hoan nuốt nước miếng: “Anh chờ tôi một chút.”
Nói xong cô chạy đi lấy hộp y tế, đặt xuống bên cạnh chân anh rồi mở ra, tìm muốn bông thấm oxi già. Một tay nắm lấy góc áo của anh, tay kia giúp anh khử trùng vết thương.
Anh ngồi trên giường, cô ngồi xổm cạnh giường, để tiện bôi thuốc, cánh tay của cô trực tiếp đặt trên đùi anh. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, bóng dáng hai người trên nền nhà có tư thế dính sát nhau vô cùng thân mật.
Không giống với sự thô bạo khi anh tự bôi thuốc, động tác của Thẩm Chấp Hoan luôn nhẹ nhàng. Lúc bôi chấm miếng bông thấm oxi già vào miệng vết thương, ngoài cảm giác hơi ngứa, Trình Chiêu không hề thấy đau. Ánh mặt trời dịu dàng, đêm qua Trình Chiêu gần như không ngủ ngon giấc nên khá mệt mỏi, anh cụp mắt nhìn Thẩm Chấp Hoan đang tắm mình trong ánh mặt trời.
Thẩm Chấp Hoan dùng nước oxi già khử trùng cho anh xong thì tìm bình xịt cầm máu, mới xịt hai lần đã cảm nhận được ánh mắt của anh. Lúc này cô ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh nhìn của anh.
Dù nhìn lại bao nhiêu lần, cô cũng không thể ngừng cảm thán rằng người đàn ông này quá cực phẩm. Khi anh nhìn chằm chằm vào mình, như thể một hồ nước sâu đong đầy ánh sao, thôi thúc đến gần anh. Nhưng một khi đã lại gần thì lại có cảm giác có thể sẽ chết đuối trong hồ nước đó.
“Hồi trước cô phẫu thuật thẩm mỹ à?” Hồ nước sâu bất ngờ hỏi.
Thẩm Chấp Hoan đột nhiên hoàn hồn: “Không hề.”
“Nhưng mũi của cô màu trong suốt kìa.”
Trên đầu Thẩm Chấp Hoan vừa xuất hiện hai dấu chấm hỏi, anh đưa tay ra bóp lấy mũi cô, lúc này mới phát hiện hóa ra mình nhìn nhầm.
Anh im lặng một lát rồi buông ra: “Không có gì, tôi nhìn nhầm thôi.”
Thẩm Chấp Hoan: “...” Đúng là cái vẻ ngoài đẹp trai không được tích sự gì, mắt thẩm mỹ còn chẳng bằng đứa ngốc.
Cô không nói gì xịt thuốc cho anh, sau đó lấy cuộn băng gạc trong hộp ý tế, bảo anh tự vén áo lên. Trình Chiêu nghe lời cuộn áo lại, trước tiên Thẩm Chấp Hoan dùng băng gạc đắp lên vết thương, rồi mới quấn từng vòng từng vòng quanh thắt lưng của anh, đến khi băng bó xong thì cô mới đứng dậy.
“Trước đó nếu anh băng bó như tôi thì chắc chắn vết thương sẽ không bị nứt ra.” Cô nhìn tác phẩm của mình, hài lòng vỗ tay.
Trình Chiêu cúi đầu nhìn nơ bướm trên lưng, im lặng một lúc rồi mới nói: “Bình thường mà nói, cách tôi băng bó cũng sẽ không làm vết thương bị nứt ra.”
“... Được rồi, tôi đã xin lỗi anh rồi mà.” Thẩm Chấp Hoan nhỏ giọng nói thầm một câu, nhìn chằm chằm thắt lưng anh một lúc lâu, ánh mắt nhịn không được chuyển xuống phía dưới.
Nhìn chằm chằm ba giây, Thẩm Chấp Hoan nhớ tới xúc cảm vừa rồi, không khỏi vung tay, hiếm khi xuất hiện một sự bối rối. Cũng may cô là nữ, chứ nếu đổi giới tính mà làm những chuyện này thì chắc chắn sẽ bị lên kênh thời sự vì tội quấy rối rồi.
“Mèo con dán mắt vào đũng quần.”
Thẩm Chấp Hoan vẫn đang thất thần, mất một lúc mới nhận ra anh đang gọi mình: “... Anh đừng đặt tên linh tinh cho tôi, tôi đã nói tên tôi là Thẩm Chấp Hoan mà.”
Nói xong mới phản ứng lại “mèo con dán mắt vào đũng quần” có ý gì, lúc này mới nổi giận: “Anh mới là mèo con dán mắt vào đũng quần đấy! Không được gọi tôi như vậy!”
Trình Chiêu im lặng vài giây, đổi cách gọi: “Bé nhìn đũng quần, làm phiền cô đi siêu thị mua cho tôi mấy cái qυầи ɭóŧ dùng một lần, tôi vừa mới giặt rồi.”
“... Đã bảo đừng đặt cho tôi mấy cái biệt danh kỳ lạ rồi mà.” Thẩm Chấp Hoan bất lực, nói xong cô mới đột nhiên nhận ra: “Đợi chút, anh nói anh vừa giặt, vậy thì bây giờ anh đang mặc cái gì?”
Đối diện với ánh mắt hoảng hốt của cô, Trình Chiêu vẫn rất bình tĩnh: “Không mặc.”
Thẩm Chấp Hoan: “...” Không chỉ đôi mắt bị ô nhiễm mà tay cô cũng không còn trong sạch nữa rồi hu hu.
“Có thể đi mua giúp tôi vài cái không?”
“Không thể!” Thẩm Chấp Hoan quả quyết từ chối.
Trình Chiêu im lặng vài giây: “Được rồi.”
Thẩm Chấp Hoan liếc anh một cái, hừ nhẹ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài, lúc đi cô còn không quên đóng cửa cho anh. Trình Chiêu che miệng vết thương kéo rèm cửa sổ lên, trong phòng lập tức tối om, anh từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại rất nhanh ngủ say.
Hai ngày nay vừa bị thương vừa sốt, tinh thần và cơ thể đã chạm giới hạn chịu đựng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái. Vừa nằm đã ngủ cả một ngày, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối.
Anh mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, Trình Chiêu mới nhớ tới mình đang ở đâu, anh đỡ miệng vết thương trở mình, ánh mắt bất ngờ không đề phòng bị một vật màu đen chặn lại. Trình Chiêu dừng một chút, lúc này mới thấy rõ đó là một cái túi nhựa màu đen.
Trước khi anh ngủ, trên gối không có thứ này.
Trình Chiêu bình tĩnh mở ra, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong thì im lặng một lúc, vừa muốn lấy ra thì nhìn thấy phía trên có một tờ giấy. Sau khi xem nội dung phía trên thì rơi vào im lặng, đôi mắt trầm tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì.
Lúc anh ra khỏi phòng thì đã là sáu giờ tối, vừa mở cửa thì đập vào mũi là mùi lông gà cháy khét. Anh yên lặng đi tới cửa phòng bếp, nhìn bóng người bận rộn bên trong hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
“Ôi! Sao anh đi mà phát ra tiếng động vậy chứ?” Thẩm Chấp Hoan hoảng sợ, lúc xoay người nhìn về phía anh, thứ trên thớt hiện ra.
Trình Chiêu liếc mắt nhìn miếng thịt đỏ đen đan xen trên thớt, lại hỏi một câu: “Gϊếŧ người phanh thây à?”
“... Anh đừng có quá đáng, tôi chỉ bất cẩn làm cháy thịt gà thôi, gϊếŧ người phanh thây gì chứ.” Thẩm Chấp Hoan liếc xéo anh.
Trình Chiêu đi vào phòng bếp, căn phòng vốn đã không rộng nhanh chóng trở nên chật chội, anh nhìn chằm chằm cái thớt một lúc lâu, vô cùng nghiêm túc hỏi một câu: “Cô làm thế nào mà cùng một miếng thịt gà nhưng chỗ thì cháy đen, chỗ lại vẫn còn sống thế kia?”
“Anh đừng có chê cười tôi, tôi cố tình mua để bồi bổ cho anh đó.” Nếu đã đồng ý cho người ta ở lại thì cũng không nên quá khắt khe, vì thế cô tiêu một số tiền lớn để mua thịt gà muốn bồi bổ cho anh, định làm theo hướng dẫn từng bước một chắc chắn sẽ thành công, ai ngờ vẫn thất bại.
Nhìn thịt gà bị lãng phí, Thẩm Chấp Hoan hơi hụt hẫng: “Bình thường tôi chẳng nỡ mua đâu.”
Trình Chiêu liếc nhìn cô: “Cô xào hết rồi à?”
“Vẫn còn một nửa.” Thẩm Chấp Hoan chỉ chỉ bồn rửa, Trình Chiêu mới nhìn thấy ở đó còn một bát thịt gà sống.
“Biết nấu cơm không?” Anh hỏi.
Thẩm Chấp Hoan dừng một chút: “Biết.”
“Đi nấu đi.” Trình Chiêu nói xong, trực tiếp ném miếng gà trên thớt vào thùng rác.
Thẩm Chấp Hoan vừa cầm nồi cơm điện lập tức đau lòng: “Anh đừng ném, không ăn được thì có thể cho con chó nhà hàng xóm ăn.”
“Con chó đó có tội tình gì đâu?”
Thẩm Chấp Hoan: “...” Vì tiền, không tức giận không tức giận.
Trình Chiêu nhìn vẻ mặt ấm ức của cô, anh rửa sạch gà qua hai lần nước, rửa sạch nối cháy đen, sau đó mới đổ dầu vào, cho tiêu đen vào phi thơm.
Thẩm Chấp Hoan đứng cạnh nhìn, xác nhận vừa rồi mình cũng làm như vậy, không nhịn được hỏi: “Tại sao cùng là bước này mà tôi không đạt được kết quả này?”
Sau khi Trình Chiêu cho thịt gà vào nồi, đảo qua đảo lại hai cái, cho xì dầu vào tạo màu, đến khi màu sắc đồng đều thì mới liếc nhìn cô: “Cô thật sự không biết vì sao à?”
Thẩm Chấp Hoan: “...” Cô không nên hỏi.
Khi thịt gà gần chín, Trình Chiêu đổ thêm nước sôi, cho hành tỏi vào, đậy nồi đun nhỏ lửa mới lau tay, liếc mắt nhìn người bên cạnh, cô tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm nồi thịt.
“Khoảng nửa tiếng nữa là có thể ăn.” Trình Chiêu nói.
Thẩm Chấp Hoan ho một tiếng: “Cảm ơn.”
Trình Chiêu không nói gì, tay phải tùy ý bảo vệ vết thương, chậm rãi đi vào phòng khách. Thẩm Chấp Hoan nhìn anh rời đi, lúc này mới chậm rãi đi theo, vừa tới ngồi xuống bên cạnh anh, chợt nghe thấy anh nói: “Cho tôi số tài khoản, tôi bảo người chuyển tiền cọc cho cô.”
“Ơ kìa, mọi người đều là bạn bè cả, tiền cọc gì chứ, tôi rất tin tưởng anh.” Thẩm Chấp cười híp mắt nhìn anh.
Trình Chiêu im lặng nhìn cô một lúc lâu: “Nói thật đi.”
“... Hiện tại ngay cả căn cước tôi cũng không dám dùng, chứ đừng nói là thẻ ngân hàng. Vẫn là chờ anh đưa tiền mặt đi, hoặc anh trực tiếp đưa cho dì Triệu là được.” Thẩm Chấp Hoan nhún vai.
“Nhớ hỏi số tài khoản của dì ấy.”
Thẩm Chấp Hoan nhìn anh: “Lúc đưa tiền thuê nhà cho dì ấy thì dì ấy đã gửi cho tôi một lần rồi, vẫn còn trong tin nhắn, tôi chưa xóa, đến lúc đó cứ trực tiếp chuyển là được.”
Cô nói xong dừng một chút: “Sô pha rất đắt, nếu anh bồi thường giúp tôi, tiền thuê nhà sau này tôi sẽ không bắt anh trả nữa, anh chỉ cần giúp tôi thuê một căn phòng là được.”
Không cần bồi thường sô pha thì trong tay cô vẫn còn chút tiền, sau này có thuê một chỗ tệ hơn chút thì vẫn có thể cầm cự một thời gian… Chủ yếu vẫn là ăn của người ta thì ngại miệng, tuy là đồ cô mua nhưng hai lần đều là cơm anh nấu, cô thật sự không mặt dày tới mức lừa tiền.
Trình Chiêu liếc mắt nhìn cô, hiển nhiên không tin cô lắm: “Thật sao?”
“Ừ, thật.” Thẩm Chấp Hoan vô cùng nghiêm túc, nếu như không phải cùng đường, ai thèm tiền của anh chứ, cô cũng có ngàn vạn gia sản có thể thừa kế được đấy!
Trình Chiêu như có điều suy nghĩ nhìn cô, hồi lâu vẫn từ chối: “Tiền của cô thì cứ giữ lại đi, tôi thuê cho cô.”
“Thật ư?” Lúc này đến phiên Thẩm Chấp Hoan không tin. Chẳng lẽ người này bị ngốc thật à, còn không muốn tiết kiệm tiền?
Trình Chiêu dựa vào sô pha, góc nghiêng cực phẩm đập vào mắt Thẩm Chấp Hoan: “Đồ lót mặc rất thoải mái.”
Anh đột nhiên thay đổi đề tài, Thẩm Chấp Hoan sửng sốt rồi mới thuận miệng nói: “Đương nhiên là thoải máu rồi, tôi tự mình giúp anh lựa chọn từng cái đấy, qυầи ɭóŧ nam cũng quá đắt rồi. Vỏn vẹn có bốn cái mà tốn của tôi hơn một trăm… Đúng rồi, anh có thấy tờ giấy tôi viết không?”
Nghĩ đến người đang bị thương cũng phải tắm rửa này thích sạch sẽ quá mức, cho nên sau khi cô mua qυầи ɭóŧ trực tiếp cầm đến tiệm giặt khô, giặt khô xong mới mang về.
Cô cảm thấy trực tiếp đưa cho anh thì hơi xấu hổ, vì vậy đã viết một tờ giấy nhắc anh không cần giặt nữa.
“Thấy rồi, cảm ơn.” Trình Chiêu cụp mắt. Lúc anh nhìn tờ giấy, cũng không ngờ cô lại chu đáo tới vậy.
Thẩm Chấp Hoan cười khúc khích, thả lỏng nghiêng người trên sô pha xem tivi, một lúc lâu sau đột nhiên nghe được người bên cạnh hỏi: “Lần đầu tiên cô mua à?”
“Đúng vậy, sao thế?” Thẩm Chấp Hoan không quay đầu lại.
Trình Chiêu im lặng một lúc: “Không có gì, chỉ là tôi tò mò sao cô đoán được size của tôi thôi.” Đồ lót mua về mặc vừa in.
Thẩm Chấp Hoan cười một tiếng: “Cái này có gì khó đâu.” Nói xong cô dùng hai tay vẽ một quả dưa hấu hình bầu dục: “Tôi nói với nhân viên cửa hàng eo anh to như vậy.”
Trình Chiêu gật đầu, vẫn chưa nói gì, đã nhìn thấy cô đột nhiên thay đổi tư thế tay, hai tay mỗi tay vươn ra một ngón trỏ, tạo thành dấu “hoàn hảo” trước mặt anh, giữa hai ngón trỏ cách nhau một khoảng dài: “Rồi nói tiếp là dài cỡ này, thế là người ta biết size gì.”
“…”
“Nhưng con trai các anh mua đồ cũng phiền thật đấy, phải cung cấp hai kích thước, không giống con gái bọn tôi chỉ cần vòng eo là được.” Thẩm Chấp Hoan buông tay oán giận.
Trình Chiêu im lặng nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Con trai cũng chỉ cần nói vòng eo là được rồi.”
“?”