Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Đại Lão

Chương 5: Anh đến tháng à?

Mặc dù trong lòng đang không ngừng kêu gào rằng mắt mình bị “vấy bẩn”, nhưng mắt của cô vẫn không thể rời khỏi cảnh tượng trước mắt. Càng nhìn càng sốc đến mức không quay đầu nổi. Ngay khi cô sắp thành tượng tại chỗ, Trình Chiêu đứng dưới vòi hoa sen, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

“Không phải tôi muốn nhìn đâu!” Thẩm Chấp Hoan vội vàng quay người lại sau khi phản ứng, nhưng cô cảm thấy như vậy thì rất mất mặt, thế nên cô phản bác: “Ai cho anh dùng phòng tắm của tôi?”

“Chính cô đấy.”

Thẩm Chấp Hoan cứng họng trong chốc lát: “Tôi tưởng anh chỉ trốn vào đây thôi, ai ngờ anh thực sự dùng.”

“Mạch não của cô lạ thật đấy.”

... Ai mới là người có mạch não kỳ lạ chứ, bình thường làm gì có ai vừa mới bị đâm một nhát mà đã đi tắm? Nhất là sau khi cô đã đuổi anh đi nữa!

Thẩm Chấp Hoan vừa định phản bác, thì đột nhiên cảm thấy phía sau có luồng hơi nóng ẩm ướt áp sát lại gần. Ngay sau đó, một cánh tay rắn chắc, da còn đọng nước, vòng qua vai cô, trong tay cầm theo một chai sữa tắm nhỏ.

“Đây là dầu gội à?”

“Không, đó là sữa tắm.”

“Dầu gội là chai nào?”

“Chai màu đỏ.”

“Cảm ơn.”

Khi hơi nóng tan đi, Thẩm Chấp Hoan mới tỉnh táo lại. Cô nhíu mày định quay lại, nhưng vừa xoay nửa người đã dừng lại, mắt nhìn chăm chăm vào khe sàn nhà: “Tôi không có ý cho anh dùng.”

“Ừm.”

“Ừm là sao?” Thẩm Chấp Hoan không hài lòng.

“Đã dùng rồi.”

Thẩm Chấp Hoan: “...” Cô chưa bao giờ thấy ai mặt dày đến thế.

Trong khi đối phương còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thế kia, cô không thể lao vào đánh đuổi anh được, nếu đứng thêm cũng chỉ tự khiến bản thân tức điên, cô đành phải ngồi ngoài phòng khách chờ anh tắm rửa xong rồi đuổi đi.

Trình Chiêu nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, vẫn mặc chiếc áo sơ mi đầy máu và bùn đất, quần đen cũng bám đầy bụi. Thẩm Chấp Hoan nhìn mà không biết nói gì: “Nếu vậy thì chẳng phải vẫn bẩn sao? Anh còn tắm làm gì?”

“Máy sấy ở đâu?” Trình Chiêu không trả lời mà hỏi lại.

Sữa tắm và dầu gội đã dùng, anh cũng chẳng ngại dùng nốt máy sấy. Thẩm Chấp Hoan chỉ tay về phía máy sấy, Trình Chiêu cảm ơn rồi đi tới, tiếng máy sấy nhanh chóng vang khắp căn phòng.

Thẩm Chấp Hoan không để ý tới anh nữa, cô lấy cây uốn tóc 30 đồng mới mua ra, cắm điện để làm nóng, chuẩn bị sau khi anh rời đi sẽ uốn tóc rồi ra ngoài mua ít trứng.

Tiếng máy sấy tắt, Trình Chiêu lại xuất hiện trong phòng khách. Cô vội vàng đặt máy uốn tóc lên ghế sofa, cười giả lả đi tới cửa: “Xong rồi đúng không, vậy anh mau đi đi, đi đường cẩn thận nhé.”

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Trình Chiêu chậm rãi nói.

Thẩm Chấp Hoan dừng bước, quay lại nhìn anh: “Tôi không nghĩ tôi còn chuyện gì để nói với anh hết.” Việc sai lầm lớn nhất mà cô làm từ khi xuyên vào sách là tối hôm qua sau khi bị ngã, cô không chạy ngay mà lại đi kiểm tra xem anh sống chết ra sao.

Trình Chiêu bình thản nhìn cô: “Vừa nãy dì Triệu gì đó nói rằng muốn cô chuyển đi đúng không?”

“Anh nghe lén bọn tôi nói chuyện à?” Thẩm Chấp Hoan không vui.

Trình Chiêu nói: “Trên đời này, mấy ai sẵn lòng cho một người không có giấy tờ tùy thân thuê nhà chứ, cô sẽ không thể tình cờ gặp hết tất cả bọn họ được.”

“... Anh đang cố tình phớt lờ lời tôi nói à?”

Trình Chiêu dừng lại một chút, trong đôi mắt lạnh lẽo xuất hiện một tia bối rối hiếm thấy: “So với việc sắp phải ngủ ngoài đường, việc tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của cô có thật sự quan trọng đến vậy không?”

“...”

“Được rồi, tôi nghe thấy lúc đang quấn màng bọc thực phẩm.” Trình Chiêu cuối cùng trả lời thắc mắc của cô.

Thẩm Chấp Hoan: “... Anh tỏ vẻ miễn cưỡng cho ai xem đấy.”

“Nếu cô có thể chứa tôi vài ngày, tôi sẽ giúp cô tìm chỗ ở mới, ký hợp đồng dưới tên tôi và trả tiền thuê nhà một năm giúp cô.” Trình Chiêu đề xuất điều kiện.

Thẩm Chấp Hoan vốn đang sống cuộc sống khá eo hẹp, nghe thấy điều kiện đấy trong giây lát cảm thấy xiêu lòng, nhưng nhanh chóng cảnh giác: “Tại sao nhất định phải ở lại nhà tôi?”

“Tôi không chắc liệu họ có cử người theo dõi quanh khu này không. Cho đến khi người của tôi đến, ở lại đây là an toàn nhất.” Trình Chiêu bình thản giải thích.

Lý do của anh có vẻ hợp lý, nhưng Thẩm Chấp Hoan vẫn rất kiên quyết: “Xin lỗi, không được. Chuyện nhà cửa tôi sẽ tự giải quyết, không cần anh giúp. Và hơn hết, mời anh rời đi ngay.”

Mặc dù việc tìm một căn nhà khác với giá tốt và phù hợp như vậy rất khó, nhưng cô chắc chắn dì Triệu sẽ trả lại tiền thuê mấy tháng còn lại. Cộng với vài nghìn còn lại trong tài khoản, cũng đủ tiền để cô thuê tạm một chỗ khác trong vài tháng… Cùng lắm thì sau này không ăn trứng nữa, ăn cà chua xào ớt cũng được.

Thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, Trình Chiêu đành chậm rãi bước ra ngoài. Khi anh đi ngang qua cô, đột nhiên dừng lại: “Cô có ngửi thấy mùi khét không?”

Thẩm Chấp Hoan định mắng anh vì nghĩ anh lại giở trò, nhưng đột nhiên cô cũng ngửi thấy mùi lạ. Cô khịt khịt mũi, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện chiếc máy uốn tóc trên ghế sô pha.

Mắt cô lập tức mở to, lao đến rút dây cắm điện và ném máy uốn tóc xuống sàn, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Ghế sô pha đã bị cháy xém một mảng lớn.

“Căn nhà này của dì Triệu chắc chưa cho ai thuê trước đây, đồ nội thất đều là loại tầm trung khá ổn.” Trình Chiêu từ tốn dựa vào tường: “Vết cháy này quá lớn, có lẽ đã làm hỏng phần bên trong, phải thay cái mới thôi. Đáng tiếc là hãng này không bán lẻ ghế, nếu bồi thường, có lẽ cô sẽ phải mua cả bộ.”

“... Cả bộ giá bao nhiêu?” Giọng của Thẩm Chấp Hoan run lên.

“Không đắt lắm, khoảng hai mươi nghìn.”

Cô gái chỉ còn mười ba nghìn trong tay, bao gồm cả tiền nhà: “...”

“Nếu không còn gì nữa, tôi đi đây.” Trình Chiêu nói xong thì chậm rãi bước ra ngoài.

Thẩm Chấp Hoan vội vàng quay lại: “Đứng lại!”

“Còn chuyện gì nữa?” Đôi mắt Trình Chiêu lóe lên một tia sáng, nhưng anh vẫn tỏ ra bình thản khi quay lại.

Thẩm Chấp Hoan: “... Tôi cứu anh, anh không định trả phí cảm ơn à?”

“Cô muốn bao nhiêu?” Trình Chiêu hỏi.

Thẩm Chấp Hoan: “Hai mươi nghìn!”

Trình Chiêu im lặng.

Thẩm Chấp Hoan lo lắng nói: “... Mười lăm nghìn cũng được.”

Trình Chiêu vẫn im lặng.

Cuối cùng, cô mất hết tự tin: “Hay là tám nghìn? Không thể ít hơn nữa đâu.”

“Vẫn giữ nguyên điều kiện vừa rồi, thêm một điều nữa, tôi sẽ bồi thường cái ghế sô pha cho cô.”

Cô nheo mắt: “Dựa vào đâu để tôi tin anh?”

Trình Chiêu im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cô còn lựa chọn nào khác không?”

“…”

Dường như nhận ra mình đang là người cần sự giúp đỡ, Trình Chiêu lại bổ sung thêm: “Lát nữa tôi sẽ bảo người chuyển tiền bồi thường ghế sô pha cho cô.”

Chuyển tiền thì không được, cô không nhận được. Tốt hơn là nên đưa tiền mặt, nhưng nếu anh đã nói vậy, chắc hẳn sẽ không bùng. Căn phòng chìm vào im lặng, Thẩm Chấp Hoan bèn hỏi: “Anh định ở bao lâu?”

“Năm ngày.”

Cô cắn răng: “Được rồi, năm ngày. Đến hạn thì dù chuyện của anh chưa xong, anh cũng phải đi và những điều kiện của tôi, anh phải thực hiện.”

“Được.” Trình Chiêu đứng thẳng dậy, một lúc sau lạnh nhạt nói: “Năm ngày này làm phiền cô rồi, Tiểu Chấp Hoan.”

“… Gọi tôi là Thẩm Chấp Hoan.” Cô nghe thấy một người đàn ông gọi mình như vậy mà nổi cả da gà.

Trình Chiêu không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó.

Hai người đã có một thỏa thuận bằng lời nói, đột nhiên mối quan hệ giữa họ trở nên ngang bằng. Nghĩ đến việc anh trả mấy chục nghìn để ở năm ngày, dù cho Thẩm Chấp Hoan có mặt dày cỡ nào thì cũng không thể để anh ngủ ở hành lang được.

Cô hắng giọng, quay về phòng mình. Một lát sau, cô ôm một chiếc chăn, đi tới phòng khách đối diện.

Trình Chiêu đi theo và thấy cô đang dọn giường trong phòng khách, sau đó cô quay lại lấy thêm ga trải giường và bốn món khác. Xong xuôi, cô lại ra lấy chăn ở hành lang.

Cô cứ đi đi lại lại bận rộn, Trình Chiêu chỉ đứng ở cửa phòng khách lặng lẽ quan sát. Đợi đến khi cô thu xếp xong phòng khách, anh mới nói: “Cảm ơn.”

Một mình dọn giường là một công việc rất vất vả. Cô ngồi xuống nghỉ ngơi trên giường, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trình Chiêu vẫn còn mặc chiếc áo đầy máu. Cô giật mình: “… Không được, anh không thể mặc cái áo này nữa, đầy máu me thế này, nửa đêm mà thấy thì tôi sợ chết mất.”

Trình Chiêu ngừng lại một chút: “Sao cô lại thấy vào nửa đêm?”

“… Tôi chỉ nói ví dụ thôi.”

“Phòng khách không có bàn.”

“Gì cơ?” Thẩm Chấp Hoan hơi không theo kịp mạch não của anh.

Trình Chiêu khẽ liếc nhìn cô một cái, rồi bước vào phòng ngồi xuống một chiếc ghế gỗ bên cạnh: “Đáng tiếc thật, không có gì để chắn cửa.”

Thẩm Chấp Hoan: “...” Cô đột nhiên hối hận vì đã đồng ý cho anh ở lại.

Hai người ngồi đối diện nhau một lúc lâu, Thẩm Chấp Hoan đứng dậy: “Anh đừng nằm lên giường vội, chờ tôi một chút.” Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài.

Khi đi xuống dưới, cô nhìn thấy vài người đàn ông lạ mặt đang lang thang quanh khu chung cư. Nghĩ đến việc những người này có thể đang tìm Trình Chiêu, lòng Thẩm Chấp Hoan chợt thắt lại, cô lập tức giảm tốc độ, lo sợ họ để ý đến mình.

May mắn thay, không ai chú ý đến cô. Cô nhanh chóng đến nhà một ông bác quen biết trong khu. Sau khi ngồi chơi một lúc, cô lấy vài bộ quần áo cũ mà bác không cần nữa rồi quay về nhà.

Vừa vào nhà, việc đầu tiên cô làm là khóa cửa lại, sau đó mới đi đến phòng khách. Trình Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế như khi cô rời đi. Nhìn thấy cô quay lại, ánh mắt anh dừng trên tay cô.

“Cởi đồ ra đi, tôi sẽ dùng thuốc tẩy để ngâm.” Thẩm Chấp Hoan nói xong thì ném quần áo lên giường, sau đó rời khỏi phòng, không quên khép cửa lại.

Chẳng bao lâu sau, cô thấy Trình Chiêu cầm quần áo bước ra ngoài. Cô còn chưa kịp hỏi tại sao anh chưa thay đồ thì anh đã đi thẳng vào phòng tắm.

Chỉ là thay đồ thôi mà, có cần vào phòng tắm không? Thật đúng là cẩn thận quá mức. Thẩm Chấp Hoan bĩu môi, rồi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

… Lại đi tắm sao? Người này đúng là bằng thép rồi. Vết thương ở bụng không đi bệnh viện xử lý đã đành, thế mà chỉ trong thời gian ngắn đã tắm đến hai lần. Nghĩ đến chiếc áo sơ mi nhuốm máu của anh, Thẩm Chấp Hoan không khỏi rùng mình. Một người như thế mà trong nguyên tác không có tên tuổi gì, đúng là quá phí phạm.

Trình Chiêu… Thẩm Chấp Hoan suy nghĩ một lúc, quả thật không có tên nhân vật nào như vậy.

Khi cô còn đang đứng ngoài mơ màng suy nghĩ, Trình Chiêu đã tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm. Lần này, anh mặc một chiếc áo Polo sọc ngang và quần nhung rộng thùng thình, đều là quần áo của ông bác mà cô lấy về. Vì đây là đồ cũ, nên trông khá cũ kỹ và bạc màu, cổ áo của chiếc áo Polo đã sờn hết thậm chí còn có vài lỗ nhỏ bị cháy do tàn thuốc.

… Chỉ có điều, bộ quần áo cũ kỹ và quê mùa ấy mặc trên người anh lại trông vô cùng đẹp trai. Chất liệu dày cộm của vải làm mềm mại các đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh, khiến anh trông trẻ trung hơn giống như một nam sinh xuất sắc, kiểu học bá đẹp trai được mọi người yêu mến ở trường cấp ba.

Sự kết hợp giữa anh và bộ quần áo một lần nữa chứng minh câu nói: “Trai đẹp thì mặc cái quỷ gì cũng đẹp” là đúng vô cùng tận.

“Bây giờ tôi có thể lên giường nghỉ ngơi được chưa?” Nhưng bản thân anh chàng đẹp trai chỉ quan tâm đến chuyện nghỉ ngơi.

Nhớ lại việc anh đã không được ngủ ngon từ tối hôm qua, Thẩm Chấp Hoan vội phất tay: “Vào đi, tôi không làm phiền anh nữa.”

Trình Chiêu liếc nhìn cô một cái rồi quay lại phòng. Thẩm Chấp Hoan vốn định ra ngoài mua đồ ăn, nhưng chợt nhớ là chưa nói cho anh biết điều khiển điều hòa để ở đâu, cô vội vàng theo vào phòng: “À đúng rồi, tôi còn phải nói với anh…”

Chưa kịp nói hết câu, cô bất ngờ bị trượt chân, cả người ngã nhào về phía trước. Đúng lúc đó, Trình Chiêu xoay người lại, thấy cô lao tới nên vô thức lùi về sau, nhưng lại đυ.ng vào mép giường và ngã ngửa ra phía sau.

Chỉ trong tích tắc, Thẩm Chấp Hoan đã đè lên người anh, một tay cô vô tình vung xuống và… Chạm ngay vào một chỗ nhạy cảm.

Mặt Trình Chiêu lập tức tái nhợt, trán anh đổ mồ hôi lạnh.

Thẩm Chấp Hoan nhanh chóng đứng dậy, bàn tay vừa chạm vào người anh bất lực giơ lên cao, trong khi Trình Chiêu đang co quắp trên giường như một con tôm. Cô lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi thật sự không cố ý đâu…”

Chưa kịp nói hết, cô đột nhiên thấy tay mình dính máu. Sững sờ một lúc, cô cúi đầu nhìn Trình Chiêu.

Lúc này, Trình Chiêu đã dần hồi phục, nhưng gương mặt vẫn không mấy dễ chịu, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lại trở về vẻ lạnh lùng và đầy áp lực như lần đầu họ gặp nhau.

Trong phút chốc đầu óc của Thẩm Chấp Hoan trống rỗng, cô ngây người hỏi: “Anh… đến tháng à?”