Thẩm Chấp Hoan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Chiêu, đột nhiên hiểu được vì sao lúc mình chọn qυầи ɭóŧ, nhân viên cửa hàng kia có bộ dạng nhịn cười… Lúc đó cô còn tưởng người nọ bẩm sinh đã có khuôn mặt như vậy.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, Trình Chiêu đột nhiên hỏi: “Gần đây chỉ có một cửa hàng đồ lót thôi sao?”
“... Không phải.”
“Sau này đổi cửa hàng khác đi.” Trình Chiêu kín đáo liếc nhìn cô: “Mất mặt lắm.”
Thẩm Chấp Hoan: “…”
Khi cô còn đang sững sờ như bị sét đánh thì Trình Chiêu đứng dậy đi vào phòng bếp, không lâu sau mùi thịt gà tỏa ra, Thẩm Chấp Hoan hoàn hồn, vội vàng đi theo vào phòng bếp.
Chỉ thấy Trình Chiêu điều chỉnh độ lửa, vừa khua đều vừa nêm nếm gia vị, rất nhanh một đĩa gà xào rắc rau thơm và hành lá hoàn thành.
Anh lại thuận tay rửa nồi, xào thêm một món rau, trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Chấp Hoan mong chờ ở cửa, dừng một chút rồi dặn dò: “Cơm xong rồi, múc ra đi.”
“À…” Thẩm Chấp Hoan vội vàng cầm bát đi xới cơm, trong chốc lát, Trình Chiêu đã bưng thức ăn lên bàn ăn.
Sau khi cô bưng cơm qua, hai người ngồi đối diện ăn cơm, nhìn hai món mặn một chay trên bàn, Thẩm Chấp Hoan nảy ra cảm giác xúc động: “Thế mà ở bên ngoài tôi lại có thể được ăn ngon tới vậy.”
“Cô còn chưa ăn đâu.” Trình Chiêu nhắc nhở.
Thẩm Chấp Hoan khua tay: “Không quan trọng, bánh trứng gà mà anh làm đã ngon như thế rồi, món này chắc chắn không thể kém.” Nói xong cô vội vàng bắt đầu ăn, vị mặn mà ngập tràn khoang miệng, ngon đến mức cô không nhịn được thở dài.
Trình Chiêu liếc nhìn cô: “Sao không gọi đồ ăn bên ngoài?”
“Không có tiền, tự làm sẽ tiết kiệm hơn.”
Trình Chiêu im lặng trong chốc lát, nghĩ tới bốn đĩa đồ ăn cháy đen hôm qua, đột nhiên xuất hiện một câu hỏi: “Dạo này cô có bị đau dạ dày không?”
“Có, hình như tôi không quen khí hậu, sau khi dọn tới đây thì dạ dày vẫn không ổn, phải thường xuyên đến phòng khám nhỏ lấy thuốc, lúc nghiêm trọng còn phải truyền nước, tốn không ít tiền.” Thẩm Chấp Hoan thuận miệng nói.
Trình Chiêu gật gật đầu: “Có lẽ không phải không quen khí hậu.”
Tay Thẩm Chấp Hoan khựng lại, tốc độ ăn cũng chậm lại.
“Số tiền cô tốn cho phòng khám nhỏ kia thì cũng đủ để gọi đồ ăn ngoài rồi.”
“... Anh đủ rồi đấy, ăn không nói ngủ không nói.” Thẩm Chấp Hoan không còn can đảm để nghe anh nói tiếp, nếu không cô sẽ nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.
Trình Chiêu nghe xong lời của cô, quả nhiên không nói gì nữa, anh chỉ giữ im lặng cho đến khi bữa cơm sắp kết thúc, anh đột nhiên ẩn ý khẽ cười một tiếng.
Thẩm Chấp Hoan: “...” Cười cái đầu nhà anh.
Sau khi ăn xong, Thẩm Chấp Hoan tự giác đi rửa bát, thuận tiện dọn dẹp phòng bếp, cuối cùng cùng Trình Chiêu xem tivi một lát, đã đến giờ ngủ.
Thẩm Chấp Hoan ngáp một cái, nhìn người nào đó vẫn đang xem tivi, buồn ngủ nói: “Tôi ngủ trước đây, ngủ ngon.”
Trình Chiêu dừng một chút, quay đầu nhìn về phía cô: “Cô đang nói chuyện với tôi à?”
“... Nếu không thì sao? Với quỷ à?” Thẩm Chấp Hoan không nói gì, nhìn anh giống như đang nhìn một tên ngốc.
Trình Chiêu “Ồ” một tiếng, ánh mắt dừng trên người cô đột nhiên dời về một điểm nào đó trên bức tường phía sau cô, tựa như bị cái gì đó hấp dẫn. Đồng tử của anh đen láy, bởi vì luôn không có cảm xúc gì, nên có vẻ như sâu không thấy đáy. Lúc này anh tập trung nhìn chăm chú thứ gì đó, có một cảm giác khiến người ta sởn gai ốc.
Mặc dù Thẩm Chấp Hoan biết có lẽ anh đang dọa mình, nhưng vẫn không nhịn được căng thẳng nuốt nước miếng: “Anh đang nhìn cái gì thế?”
“Không có việc gì.”
Trình Chiêu vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên tối đen, Thẩm Chấp Hoan kêu lên nhảy phắt lên sô pha, ôm lấy cánh tay của anh như cọng rơm cứu mạng. Trình Chiêu cứng đờ một lát sau mới thả lỏng, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Cô sợ tối à?”
“... Tôi không sợ, vừa nãy anh nhìn thấy cái gì sao?” Thẩm Chấp Hoan nói xong lại ôm chặt tay anh không buông.
Nhiệt độ cơ thể đàn ông khác với phụ nữ, tỉ lệ mỡ và cơ bắp cũng không giống. Người đang quấn lấy anh rõ ràng trước giờ chưa từng vận động, dù gầy nhưng cơ thể mềm mại, không có cơ bắp.
Cũng có thể là vì chỗ đang đè trên cánh tay anh chính là nơi mềm mại nhất.
Trong bóng tối, Trình Chiêu thử rút cánh tay ra, lại bị đối phương ôm càng chặt hơn, tuy biết rõ cô ôm thì anh sẽ không bị nôn, nhưng cơ thể anh vẫn căng cứng.
“Tôi hỏi anh đấy, vừa rồi anh thấy cái gì?” Nếu chỉ là cúp điện bình thường, Thẩm Chấp Hoan sẽ không sợ, nhưng sau khi anh dùng ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn một thứ gì đó rồi đột nhiên cúp điện, điều này khiến cô không thể không căng thẳng.
Trình Chiêu im lặng lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Có phải căn nhà này đã khá lâu năm rồi không?”
Giọng nói trầm thấp của anh kết hợp với bóng tối u ám làm cho bầu không khí càng thêm âm trầm, Thẩm Chấp Hoan bình tĩnh hơn: “Nói nhảm, khu dân cư lâu năm thì tất nhiên căn nhà này cũng phải cũ rồi.”
“Khó trách…”
“Khó trách cái gì?” Thẩm Chấp Hoan vừa sốt ruột vừa không nhịn được vểnh tai lên nghe.
Lần này Trình Chiêu càng im lặng hơn, lâu đến mức trái tim Thẩm Chấp Hoan sắp nhảy ra, cuối cùng anh cũng chậm rãi nói một câu: “Khó trách tường nứt ra hết rồi.”
Vừa dứt lời, đèn sáng lên, sau khi anh hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn thấy Thẩm Chấp Hoan cứng đờ, đang ôm chặt lấy cánh tay của anh.
“... Thế thôi á?” Một lúc lâu, rốt cuộc Thẩm Chấp Hoan nghẹn ra một câu.
Trình Chiêu bình tĩnh nhìn cô: “Nếu không thì sao?”
Thẩm Chấp Hoan quay đầu nhìn về phía anh vừa nhìn, quả nhiên trên tường có một vết nứt.
Không khí trong phòng khách yên tĩnh vài giây, vẻ mặt Thẩm Chấp Hoan không chút thay đổi đi vào trong phòng, Trình Chiêu đột nhiên gọi cô lại: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Thẩm Chấp Hoan ném điện thoại cho anh, sau khi anh hí hoáy nhắn vài câu cho người thì lập tức trả lại điện thoại cho cô.
Thẩm Chấp Hoan nhận lấy trở về phòng, trước khi vào phòng thì nghe Trình Chiêu nói một câu “Đồ nhát gan”.
Thẩm Chấp Hoan: “...” Một lần nữa cô hối hận sâu sắc vì đã giữ anh lại.
Nhưng sự hối hận này không kéo dài quá tám tiếng thì đã bị dì Triệu tìm tới cửa tự tay cắt đứt.
“Sáng nay dì đột nhiên nhận được một khoản tiền, thật sự là sợ chết khϊếp. Thấy nói là cháu muốn bồi thường sô pha nên vội vàng muốn tới hỏi.”
Thẩm Chấp Hoan hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi dì Triệu, cháu làm hỏng sô pha của dì rồi, dì lấy tiền mua bộ khác nhé ạ.”
“Ôi chao bộ sô pha kia của dì cũng đã cũ rồi, đâu nỡ để cháu bồi thường nguyên giá chứ. Hơn nữa dì cũng có chỗ cần xin lỗi cháu, số tiền này dì không thể cầm hết được, trả lại một nửa cho cháu.” Dì Triệu nói xong lấy một xếp tiền trong giỏ đồ ăn: “Dì không biết chuyển khoản, nên rút tiền mặt đưa cho cháu.”
“Không không không dì Triệu. Dì cứ giữ lại đi, con gái dì còn về ở nữa mà, ghế sô pha bị cháu làm cháy đen một mảng lớn thì sao còn dùng được nữa, dì cứ giữ lại đi…”
Hai người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng dì Triệu không còn cách nào khác đành phải nhận tiền, lấy một túi bánh bao chiên đưa cho cô: “Cháu chưa ăn sáng phải không? Cái này cho cháu, dì vừa mua đấy. Cháu dùng nồi chiên chiên thêm một lúc, vỏ hơi vàng đậm mới ngon.”
“Vâng, cháu cảm ơn dì.” Thẩm Chấp Hoan dõi theo bóng dì Triệu xuống tầng, tâm trạng rất tốt xách túi đi vào phòng bếp.
Tuy rằng xào rau không giỏi lắm, nhưng cô vẫn biết cách hâm nóng bánh bao chiên. Bánh bao chiên mua ở chợ, đựng trong túi nên đọng lại một lớp hơi nước. Vỏ cũng không thơm giòn như lúc mới ra lò, cô trực tiếp bỏ bánh vào trong nồi chiên, thừa dịp chờ đợi đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong bưng bánh bao ra, Trình Chiêu cũng đã tỉnh, Thẩm Chấp Hoan nghĩ đến người này vừa mới trả một khoản tiền lớn thay mình, lúc này cười híp mắt bưng bánh bao đi qua: “Tỉnh rồi à, mau rửa mặt đi, tôi tự mình chiên bánh bao cho anh đấy.”
Trình Chiêu nhìn thoáng qua, chỉ thấy bánh bao chiên trên tay cô đầy đặn, vỏ bánh ánh lớp dầu bóng loáng, nhìn rất hấp dẫn.
Anh im lặng một lát: “Vừa rồi tôi có nghe được, dì Triệu mua.”
Thẩm Chấp Hoan: “...” Quên mất người này có lỗ tai chó.
Trình Chiêu liếc nhìn khuôn mặt cạn lời của người nào đó, không chút hoang mang đi vào phòng tắm, vừa đi vào đã nhìn thấy trên bàn rửa mặt có thêm một cái ly, bên trong đặt bàn chải đánh răng của anh.
Thẩm Chấp Hoan thò đầu vào, thấy anh nhìn chằm chằm cái ly nói: “Đột nhiên tôi nhớ là có cái ly dự phòng, anh dùng cái này đi.”
Trình Chiêu im lặng đánh răng, rửa mặt xong cùng cô ngồi xuống bàn, hai người hòa bình ăn xong một bữa cơm.
Bắt đầu từ sáng sớm ngày hôm nay, hai người bắt đầu cuộc sống ở chung vừa kỳ lạ vừa hài hòa, Thẩm Chấp Hoan phụ trách mua thức ăn và quan sát những người trong khu dân cư khi nào thì đi, Trình Chiêu thì phụ trách một ngày ba bữa.
Nếu như nói cuộc sống hiện tại có gì khác với trước đây, đó chính là sau khi trong nhà có thêm người, tần suất Thẩm Chấp Hoan ở nhà rõ ràng cao hơn.
“Khó trách mọi người đều muốn kết hôn, trong nhà có người nấu cơm là tốt rồi.” Thẩm Chấp Hoan nhìn bàn ăn phong phú hết sức cảm thán: “Xem ra đến lúc thuê phòng mới xong, tôi cũng phải nhanh chóng tìm đối tượng.”
Trình Chiêu dừng tay đưa đũa cho cô, hỏi một câu tương đối thực tế: “Cô không có hộ khẩu thì kết hôn kiểu gì?”
“Nếu thật sự muốn kết hôn, chẳng lẽ tôi lại không thể làm thêm một cái căn cước sao?” Thẩm Chấp Hoan cạn lời, người này thật sự nghĩ cô không có hộ khẩu à? Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như cô thật sự kết hôn, vậy cho dù ba mẹ có thiên vị nữ chính thì cũng khó mà ép cô liên hôn.
Trình Chiêu thấy cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ thì nghiêm túc nghĩ rồi nói: “Hôn nhân rất phiền phức, nếu chỉ muốn tìm người nấu cơm thì có rất nhiều cách, hoàn toàn không cần nhảy vào hố lửa đó.”
“... Đừng nói với tôi là tìm bảo mẫu, tôi không có tiền đâu.” Thẩm Chấp Hoan không nói gì liếc anh.
Trình Chiêu: “Không cần tốn tiền.”
Thẩm Chấp Hoan nhướng mày: “Vậy anh cho tôi một ví dụ đi, làm sao để không cần tốn tiền mà vẫn có người nấu cơm cho tôi.”
“Ví dụ như, cô gọi tôi là “ba”, tôi chắc chắn sẽ nể tình quan hệ cha con nấu cơm cho cô.”
Thẩm Chấp Hoan bưng bát lên, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn anh: “Tôi ném bát này, anh có thể sẽ chết đấy.”
“Không cần thì thôi.” Trình Chiêu liếc cô, chậm rãi trở về phòng.
Thẩm Chấp Hoan tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Trình Chiêu ở chỗ cô ba ngày. Cô đã sớm nhận ra dưới vẻ ngoài tuấn tú lạnh lùng của người này là một trái tim cay nghiệt không chịu nổi. Mỗi lần anh làm vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện với cô, cô đều nhịn không được rơi vào bẫy của anh, sau đó giống như vừa rồi, cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc giống như một kẻ ngốc…
Còn hai ngày nữa thôi, nhịn một chút nữa là tốt rồi…
Thẩm Chấp Hoan hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh thì đi thay quần áo, định đi chợ mua thức ăn. Lúc ra cửa cô theo bản năng nhìn xung quanh, sau khi phát hiện đám côn đồ lúc trước không thấy đâu nữa, trong lòng nhất thời kinh ngạc.
Để xác thực bọn họ đã đi hết rồi, cô đi chợ xong lại dạo một vòng quanh khu dân cư, chắc chắn không thấy ai thì mới kích động chạy về, vừa vào cửa nhà đã hét lớn: “Những người kia đi rồi!”
Trình Chiêu từ phòng ngủ đi ra: “Người nào?”
“Những người đuổi gϊếŧ anh đó, bọn họ đi hết rồi.” Thẩm Chấp Hoan nở nụ cười, ánh mắt cong cong, bên trong lóe lên nhiều tia sáng.
Trình Chiêu nhìn cô: “Chúng có thể quay lại.”
“Sao có thể, chắc chắn là do hai ngày nay không tìm thấy anh nên bọn họ mới rời khỏi khu dân cư.” Thẩm Chấp Hoan tương đối chắc chắn.
Trình Chiêu im lặng đi tới ngồi xuống sô pha, mở tivi bắt đầu xem, dường như không quan tâm chuyện này, anh dùng hành động thực tế nói cho Thẩm Chấp Hoan, thế nào gọi là Hoàng Thượng chưa vội nhưng thái giám đã gấp.
Khóe miệng Thẩm Chấp Hoan giật giật, liếc mắt nói: “Kệ anh.”
Nhưng ngoài miệng cô nói không quan tâm, nhưng vẫn không kìm được đi xuống tầng dạo một vòng, xác định nhiều lần rằng những người kia thực sự đã đi rồi.
Tuy rằng nhìn dáng vẻ của Trình Chiêu, thì cho dù bọn họ có đi hay không, anh vẫn ở lại đến cùng. Nhưng đối với Thẩm Chấp Hoan mà nói, những người đó vừa rời đi, áp lực tâm lý của cô không còn nặng nề nữa. Vì vậy buổi tối hôm đó, cô hào hứng cầm điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài.
Trình Chiêu ngồi trên sô pha xem TV nhìn cô: “Muộn rồi mà còn đi đâu thế?”
“Đi tám chuyện với mấy bác lớn tuổi trong khu dân cư, sắp chuyển đi rồi, dù thế nào cũng phải hóng nốt mấy chuyện thì mới không uổng phí.” Thẩm Chấp Hoan nói xong, nhìn vào gương đội mũ bucket.
Cô vốn đã có khuôn mặt vô hại, trông ngây thơ trong sáng lại kết hợp với mái tóc đen dài thẳng mượt, kết hợp với chiếc mũ đáng yêu càng nhìn càng giống tờ giấy trắng.
Kiểu “giấy trắng” rất thu hút người xấu.
Thẩm Chấp Hoan soi gương, hài lòng chuẩn bị ra ngoài, chỉ là vừa đi ra ngoài muốn đóng cửa lại thì có một bàn tay ngăn lại.
Cô dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó xuất hiện ở cửa: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi đi cùng cô.” Trình Chiêu thản nhiên nói.
Thẩm Chấp Hoan bĩu môi: “Không phải anh nói bọn côn đồ kia có thể quay lại sao? Tôi cảm thấy anh đừng nên ra ngoài.”
“Chắc bọn họ không chuyên tâm đến mức đó đâu, có thể ngày mai mới quay lại.”
Vẻ mặt Thẩm Chấp Hoan nghiêm túc: “Anh cũng nói là “có thể” mà, lỡ như hôm nay quay lại thì không phải anh gặp nguy hiểm rồi sao? Mau về phòng nghỉ ngơi đi, vết thương của anh cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
Trình Chiêu im lặng trong chốc lát: “Có phải cô không muốn dẫn tôi ra ngoài không?”
“... Anh nhận ra rồi à?”
“Tại sao?”
Thẩm Chấp Hoan nhìn chiếc áo cũ kỹ trên người anh, ngượng ngùng cười: “Anh muốn tôi nói thật hay nói dối.”
“Nói thật.”
“Anh làm tôi mất mặt.”
“…”
Nhìn nhau trong im lặng một lúc, Thẩm Chấp Hoan giải thích: “Tôi thừa nhận vẻ ngoài của anh rất đẹp, chiều cao dáng người gì đó cũng rất xuất sắc, nhưng quần áo… Được rồi, quần áo này anh mặc cũng rất đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ đây là thứ mà ông cụ nào đó không cần nữa, tôi cảm thấy hơi khó giới thiệu anh khi gặp bà con hàng xóm, anh hiểu mà đúng không?”
“…”
Thêm một khoảng lặng dài, Thẩm Chấp Hoan thua cuộc: “Được rồi, đi theo tôi.”
Vẻ mặt Trình Chiêu lạnh nhạt đi theo sau cô.
Không khí buổi tối hơi lạnh, xuống dưới tầng Thẩm Chấp Hoan ngừng một chút, cởϊ áσ khoác bên ngoài áo len ra cho anh: “Kiểu rộng, anh cũng có thể mặc.”
“Mất mặt đến thế sao?” Vẻ mặt Trình Chiêu không chút thay đổi hỏi.
Thẩm Chấp Hoan liếc xéo anh: “Tôi sợ anh bị cảm thôi mà!” Nói xong nhét áo vào tay anh, nói thầm một câu “Không thích mặc thì thôi” rồi đi về phía trước.
Trình Chiêu nhìn thoáng qua áo khoác trên tay, lúc sau vẫn mặc vào. Tuy chiếc áo này rộng nhưng anh mặc vào thì lại như chiếc áo khoác nhỏ, dùng để chống lạnh cũng không tệ lắm, ít nhất trên người không còn quá lạnh. Anh lẳng lặng đi theo phía sau cô, cách cô một đoạn, ánh trăng kéo dài bóng dáng của hai người.
Lúc hai người tới nơi, khu vực để dụng cụ tập thể dục đang là thời điểm náo nhiệt. Vừa thấy Thẩm Chấp Hoan đến, các ông bà nhiệt tình tới chào hỏi, cô như cá gặp nước, vui vẻ nói chuyện với mọi người.
Sau khi trò chuyện với các ông bà xong, cô mới nhận ra không thấy Trình Chiêu vẫn đi theo phía sau đâu, vì thế vội vàng quay đầu tìm, bắt gặp cảnh anh bị các bác gái bao vây. Sau khi thấy cô nhìn mình, ánh mắt anh lập tức sáng lên.
Thẩm Chấp Hoan nhìn các bác gái nhiệt tình, trong lòng cảm thán kiến thức của mình quá hạn hẹp, vậy mà lại cảm thấy mất mặt khi ra ngoài cùng người đàn ông mặc đồ cũ. Hiện tại xem ra, chỉ cần đẹp trai thì dù anh không mặc gì… Trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh làm cùng anh dưới vòi hoa sen, trong bồn tắm thì không khỏi run lên.
Quên đi, vẫn nên mặc quần áo đi, quá dọa người.
“Thẩm Chấp Hoan.” Anh đột nhiên cất cao giọng gọi tên cô.
Thẩm Chấp Hoan sửng sốt, phát hiện đây lại là lần đầu tiên anh nghiêm túc gọi tên cô. Lúc trước không phải gọi cô là bé nhìn đũng quần thì là Tiểu Chấp Hoan, mỗi lần nghe xong đều tức run người.
“Thẩm Chấp Hoan.” Anh lại gọi cô một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một phần cầu cứu.
Lần đầu tiên Thẩm Chấp Hoan nhìn thấy cảm xúc của anh lộ ra ngoài, không khỏi buồn cười: “Không đến mức đó chứ, người ta cũng đâu làm gì anh, đừng có làm ra vẻ như cô vợ nhỏ bị khinh thường…”
Lời còn chưa dứt, một bác gái nắm lấy cánh tay của Trình Chiêu, vẻ mặt anh biến sắc, rồi bất ngờ nôn ra.
Thẩm Chấp Hoan: “...”