Tần Tranh ngồi trên ghế, tay cầm chén trà nhưng chưa từng uống một ngụm.
Hắn chỉ xoay nhẹ chén sứ trong tay, ánh mắt trầm tĩnh như thể đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng chính sự trầm tĩnh đó lại khiến người ta nghẹt thở hơn cả cơn thịnh nộ.
Hắn vẫn chưa nói gì.
Tô Thanh cắn chặt môi.
Nàng không dám mở lời.
Một lát sau, hắn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng lạnh lẽo:
“Ta gọi nàng ba lần.”
Tô Thanh siết chặt tay hơn, không dám biện hộ.
Nàng đến trễ.
Tần Tranh ghét nhất là phải chờ đợi.
Hắn đứng dậy, từng bước tiến đến gần. Bóng dáng cao lớn phủ xuống khiến nàng theo bản năng run rẩy.
“Nàng biết ta ghét điều gì nhất không?”
Hắn cúi người, những ngón tay thô ráp nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tối tăm của hắn.
“Nói.”
Giọng hắn không lớn, nhưng lại khiến sống lưng nàng lạnh buốt.
“…Người ghét nhất là kẻ không nghe lời.”
Nàng đáp, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Nhưng hắn vẫn nghe rõ.
Tần Tranh bật cười, nhưng nụ cười đó không hề mang theo ý cười.
“Vậy mà nàng vẫn dám đến trễ?”
Lời vừa dứt, bàn tay hắn buông cằm nàng ra, nhưng ngay sau đó, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống.
Chát!
Tô Thanh ngã sang một bên, cả nửa khuôn mặt nóng rát.
Nhưng nàng không dám chạm vào.
Hơi thở của nàng dồn dập, nhưng nàng vẫn cắn răng quỳ thẳng người.
Hắn chưa cho phép đứng dậy.
Hắn không thích nàng trốn tránh.
Nếu nàng dám lùi lại, cái đánh tiếp theo sẽ còn nặng hơn.
Tần Tranh không nói gì nữa, chỉ đứng đó, nhìn nàng từ trên cao.
Nhìn dáng vẻ quật cường nhưng yếu ớt của nàng.
Nhìn nàng run rẩy nhưng vẫn cố chấp cắn môi chịu đựng.
Hắn giơ tay lên, dường như muốn đánh thêm một cái.
Tô Thanh theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng cái tát đó không rơi xuống.
Hắn chỉ đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trên mặt nàng ra sau tai, động tác chậm rãi nhưng lại khiến nàng càng thêm sợ hãi.
“Nàng càng ngoan cố, ta càng muốn bẻ gãy.”
Hơi thở nóng rực phả xuống đỉnh đầu nàng, giọng hắn mang theo sự nguy hiểm chết người.
“Nàng có biết điều đó không?”
Tô Thanh không dám đáp.
Nàng chỉ có thể quỳ đó, cảm nhận sự khống chế đáng sợ của hắn.
Tô Thanh không biết mình đã quỳ bao lâu.
Đầu gối nàng đau buốt, hơi thở nặng nề, nhưng nàng không dám ngẩng lên.
Tần Tranh vẫn bình thản đứng đó, hơi thở trầm ổn như thể kiên nhẫn chờ nàng nhận sai.
Cái tát kia không phải lần đầu hắn đánh nàng.