Trở Lại Bên Ta

Chương 3: Phạt Quỳ

Ánh mắt hắn lướt qua nàng, thoáng dừng lại trên vết bầm xanh tím lộ ra dưới cổ áo.

Dấu vết chưa kịp tan, chồng lên những vết thương cũ.

Tần Tranh nhàn nhạt mở miệng: “Nàng lại gây chuyện?”

Giọng điệu hắn không nặng không nhẹ, nhưng trong không khí có một tầng áp lực vô hình.

Tô Thanh cắn môi, cố gắng không để giọng nói của mình run rẩy.

“… Nô tỳ không dám.”

Tần Tranh khẽ cười, nhưng nụ cười đó không hề chạm đến đáy mắt.

Hắn không thích nói nhiều, nhưng hắn hiểu rõ nàng.

Hiểu rõ từng cái siết tay, từng cái cúi đầu, từng cái cắn môi.

Nàng sợ hãi.

Sợ hắn.

Nhưng sợ thì sao?

Hắn chưa bao giờ quan tâm đến điều đó.

Hắn đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía nàng.

Mỗi lần gót giày nện xuống nền đá, tim Tô Thanh lại đập nhanh thêm một nhịp.

Một bàn tay thô ráp nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải ngẩng đầu đối diện với hắn.

Tần Tranh cúi xuống, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén, quét qua từng đường nét nhỏ bé trên khuôn mặt nàng.

Hắn hỏi:

“Vậy tại sao vừa rồi, khi ta gọi, nàng lại chậm một nhịp?”

Tô Thanh run lên.

Nàng biết, chỉ cần chậm một nhịp, hắn sẽ có cớ để phạt.

Nhưng có đôi khi, hắn không cần cớ.

Bàn tay hắn đột ngột siết mạnh, buộc nàng phải mở mắt nhìn thẳng vào hắn.

“Nàng dám lơ là?”

Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm ẩn nhẫn.

Tô Thanh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một cơn đau đột ngột ập đến.

Chát!

Một cái tát giáng thẳng xuống má nàng, lực mạnh đến mức khiến nàng ngã xuống đất, đầu óc choáng váng.

Mùi máu tanh tràn ra khoang miệng.

Nàng chưa kịp hoàn hồn, cổ tay đã bị kéo lên, cả người bị lôi về phía trước.

Bàn tay rắn chắc của hắn nắm chặt cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong ánh mắt đó, có sự giận dữ, có sự lạnh lùng, và hơn cả… có sự chiếm hữu tuyệt đối.

Giọng hắn trầm thấp vang lên bên tai nàng:

“Ta đã dạy nàng thế nào, hử?”

Hơi thở của hắn gần đến mức nàng có thể cảm nhận rõ ràng.

Tô Thanh cố gắng lắc đầu, nước mắt chực trào nhưng không dám rơi xuống.

Hắn không thích nàng khóc.

Hắn ghét nhất là những kẻ yếu đuối.

Nếu nàng khóc, hắn sẽ còn tức giận hơn.

Tần Tranh nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên buông tay, như thể vừa cảm thấy chán nản.

Hắn xoay người, trở lại ghế ngồi, giọng điệu thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Nhớ lấy, Tô Thanh.”

Tô Thanh quỳ dưới đất, đầu cúi thấp, tay siết chặt vào mép áo.

Cả gian phòng im lặng đến đáng sợ.