Trở Lại Bên Ta

Chương 2: Cái Lồng Mang Tên “Bảo Hộ”

Không ai có thể đánh nàng.

Nhưng Tần Tranh thì có thể.

Từ khi bước chân vào phủ, nàng hiểu được một chuyện, chỉ cần hắn không hài lòng, nàng sẽ phải chịu phạt.

Không phải là những trận đòn bình thường.

Mà là những trận đòn giáng xuống không chút do dự, không cần lý do.

Lúc hắn giận dữ, hắn đánh nàng.

Lúc nàng phạm lỗi, hắn đánh nàng.

Lúc nàng không phạm lỗi, hắn vẫn có thể đánh nàng, chỉ vì hắn muốn vậy.

Mỗi lần roi vung xuống, cơ thể nhỏ bé của nàng co lại, nhưng không dám kêu lên.

Ban đầu, nàng từng phản kháng.

Nàng từng vùng vẫy, từng khóc, từng trốn.

Nhưng lần nào cũng vậy, hắn đều kéo nàng trở lại.

“Ngoan một chút, Tô Thanh.”

Hắn nói vậy, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đang dỗ dành một con thú cưng không nghe lời.

Nhưng tay hắn không hề nhẹ.

Vết thương chồng vết thương, có vết vừa liền da lại bị đánh đến rách ra lần nữa.

Nỗi sợ hãi dần dần bám rễ vào lòng nàng.

Cứ mỗi lần nghe thấy bước chân hắn đến gần, nàng theo bản năng mà siết chặt hai tay, đôi mắt mở to, hô hấp trở nên khó khăn.

Nhưng dù thế nào… nàng vẫn luôn bị giữ lại.

Bởi vì Tần Tranh không chấp nhận sự phản bội.

Tô Thanh không nhớ rõ từ khi nào nàng không còn phản kháng nữa.

Có lẽ là sau những lần trốn chạy đều bị bắt lại.

Có lẽ là sau những trận đòn giáng xuống, đánh đến mức nàng không còn sức để kêu.

Hoặc có lẽ… là khi nàng nhận ra, dù có chạy thế nào, nàng cũng không thoát khỏi bàn tay hắn.

Hắn chưa từng nói với nàng lý do vì sao hắn giữ nàng lại.

Nhưng có một điều nàng biết rất rõ… hắn không có thói quen vứt bỏ những thứ thuộc về mình.

Bất kể đó là binh khí, chiến mã, hay… một nha hoàn.

Tô Thanh lặng lẽ quỳ trên nền đất lạnh, vạt áo xanh nhạt vấy một ít bụi.

Bên trên bậc thềm, Tần Tranh ngồi tựa vào ghế, một tay đặt trên bàn, tay còn lại cầm một chén trà, nhàn nhã đưa lên môi.

Ánh mắt hắn hờ hững lướt qua vết thương còn mới trên cánh tay nàng.

“Nàng lại gây chuyện?”

Giọng

Mình sẽ chỉnh lại để có thêm chiều sâu, miêu tả kỹ hơn tâm lý nhân vật và tình tiết phát triển chậm rãi nhé.

Trời sẩm tối, từng cơn gió lạnh tràn qua sân viện.

Tô Thanh quỳ trên nền gạch đá lạnh lẽo, đôi mắt cụp xuống, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo.

Lưng nàng thẳng tắp, không dám thở mạnh.

Trên bậc thềm, Tần Tranh ung dung tựa vào ghế, áo choàng đen rủ xuống, tôn lên thân hình cao lớn.

Hắn nâng chén trà, nhấp một ngụm, chậm rãi đặt xuống bàn gỗ lim bóng loáng.