Trở Lại Bên Ta

Chương 1: Lần Gặp Gỡ Định Mệnh

Mưa rơi lộp độp trên mái hiên, nước đọng thành từng vũng nhỏ trên con đường lát đá xanh.

Trấn nhỏ này vừa trải qua một cơn lũ lớn, nước rút đi để lại bùn đất vương vãi khắp nơi, mùi ẩm mốc nồng nặc trong không khí.

Bên góc tường cũ kỹ, một bé gái 5 tuổi ngồi co ro, quần áo rách rưới, mái tóc đen rối tung bết lại vì nước mưa.

Tô Thanh ôm chặt bụng, cơn đói quặn lên từng cơn khiến nàng mệt đến mức không còn sức để khóc.

Nàng đã ngồi đây hai ngày rồi.

Không ai đoái hoài đến nàng.

Nhưng lúc này, tiếng vó ngựa vang lên giữa con đường lầy lội.

Một đoàn người cưỡi ngựa chầm chậm tiến qua, áo choàng đen thẫm, giáp trụ nặng nề ánh lên sắc lạnh.

Dẫn đầu đoàn là một thiếu niên 14 tuổi, sống lưng thẳng tắp, đường nét trên khuôn mặt còn non trẻ nhưng ánh mắt lại sắc bén đến lạnh lẽo.

Hắn vô tình liếc nhìn sang góc tường, và bắt gặp nàng.

Tần Tranh siết nhẹ dây cương.

Một người tùy tùng đi bên cạnh lập tức cúi đầu:

“Tướng quân, chỉ là một đứa trẻ ăn mày.”

Tần Tranh không nói gì.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tô Thanh, chậm rãi quan sát.

Cô bé này… quá nhỏ, gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương, nhưng đôi mắt lại đen láy, không có lấy một tia cầu xin.

Không khóc, không kêu, không giãy giụa.

Chỉ ngồi đó, im lặng nhìn hắn.

Hắn vốn không phải người hay thương hại kẻ khác, nhưng trong lòng lại nổi lên một cảm giác rất lạ.

Tò mò.

Hắn muốn xem, đứa trẻ này có thể ngoan ngoãn đến mức nào.

“Đưa về phủ.”

Chỉ bốn chữ, vận mệnh nàng liền thay đổi.

Tướng quân phủ

Nước ấm trút xuống, gột rửa hết bụi bẩn trên cơ thể nàng.

Làn da dưới lớp bùn đất hóa ra lại trắng trẻo, nhưng khắp nơi đều có vết trầy xước.

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nàng được thay một bộ y phục màu xanh nhạt dành cho nha hoàn.

Nhưng dù khoác lên người bộ quần áo sạch sẽ, Tô Thanh vẫn không biết điều gì đang chờ đợi mình.

Khi nàng được đưa vào chính viện, Tần Tranh đã ngồi sẵn ở đó, lạnh nhạt quan sát nàng.

“Nàng tên gì?”

Nàng ngẩng đầu, môi hơi hé ra, giọng nói khàn khàn vì đã lâu không mở miệng.

“… Tô Thanh.”

Tần Tranh nhìn nàng thêm một chút, rồi khẽ gật đầu.

“Sau này, ngươi sẽ ở bên cạnh ta.”

Bên cạnh hắn?

Tô Thanh không hiểu ý hắn, nhưng không ai cho nàng thời gian để phản kháng hay thắc mắc.

Từ đó, nàng không giống những nha hoàn khác trong phủ.

Nàng là người của Tần Tranh.

Không ai có thể tùy tiện sai bảo nàng.