Trở Lại Bên Ta

Chương 5: Dùng Thước

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nương tay với bất kỳ lỗi lầm nào của nàng.

Người khác không được động vào nàng, nhưng hắn thì có thể.

Mỗi lần nàng phạm lỗi, hắn đều sẽ phạt.

Nhẹ thì quỳ trong gió lạnh, nặng thì roi da quất xuống, đôi khi còn không cần đến roi, bàn tay hắn đủ mạnh để khiến nàng đau đớn.

Nhưng so với nỗi đau trên da thịt, điều khiến nàng sợ hãi hơn chính là ánh mắt hắn lúc này.

Bình tĩnh đến đáng sợ.

Hắn không tức giận, nhưng lại khiến nàng không dám thở mạnh.

“Tô Thanh.”

Giọng hắn gọi tên nàng, vừa lạnh lùng vừa chiếm hữu.

“Ta hỏi nàng một lần nữa.”

Hắn cúi xuống, đưa tay nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn.

“Hôm nay nàng đến trễ… là cố ý?”

Tô Thanh mở to mắt.

Hắn đang nghi ngờ nàng.

Bàn tay hắn siết chặt cằm nàng, ánh mắt tối tăm đến mức khiến nàng không dám đối diện.

Không được.

Nàng không thể để hắn hiểu lầm.

“Không… không phải…” Giọng nàng run rẩy.

“Không phải?” Hắn khẽ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo hơn trước.

“Nếu không phải, thì vì sao nàng không trả lời ngay từ đầu?”

Tô Thanh siết chặt nắm tay.

Nàng biết, dù có giải thích thế nào cũng vô dụng.

Hắn chưa bao giờ chấp nhận sự phản kháng, cũng chưa bao giờ tin tưởng lời biện hộ của nàng.

Trong mắt hắn, nàng chỉ có một việc cần làm… phục tùng.

Bất kỳ hành động nào khiến hắn không hài lòng đều là phản bội.

Nhưng hôm nay nàng không hề cố ý.

Nàng thực sự chỉ sơ ý, chỉ chậm vài phút…

Nhưng vài phút đó đã đủ để khiến hắn phẫn nộ.

“Em…” Nàng muốn giải thích, nhưng giọng nói nhỏ đến mức ngay cả chính nàng cũng không nghe rõ.

Tần Tranh không còn kiên nhẫn nữa.

“Nàng nghĩ ta không dám?”

Lời vừa dứt, hắn với tay lấy một cây thước gỗ trên bàn.

Tô Thanh ngẩn người.

Không kịp phản ứng, nàng đã bị hắn kéo tay ra.

Chát!

Cây thước hạ xuống lòng bàn tay nàng.

Một cơn đau rát bỏng lan khắp da thịt, nàng cắn chặt môi, nước mắt dâng lên nhưng không dám rơi xuống.

Hắn không cho phép nàng khóc.

Chát!

Lại thêm một nhát nữa.

Lòng bàn tay nàng đỏ rực, tê dại đến mức không còn cảm giác.

Nhưng Tần Tranh vẫn chưa dừng lại.

“Đưa tay còn lại.”

Tô Thanh run lên.

Nàng muốn giấu đi, nhưng hắn đã nắm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh ra.

Chát!

Một nhát mạnh hơn trước giáng xuống.

Nàng cắn môi đến mức suýt bật máu.

Chát!

Chát!

Năm nhát.

Hắn đánh đủ năm nhát, sau đó mới buông nàng ra.

Tô Thanh rụt tay về, lòng bàn tay đỏ ửng, thậm chí có chỗ còn sưng tấy lên.