Siêu Mẫu Trọng Sinh

Chương 5

EDIT: HẠ

Vào mùa thu, thời tiết ở Đế Đô trở nên trong lành và mát mẻ, bầu trời xanh thẳm, nắng đẹp rực rỡ.

Khi Triệu Duệ lái xe vội vã đến bệnh viện Đế Đô số một, Minh Dụ đã hoàn thành tất cả các xét nghiệm, đang ngồi trên chiếc ghế nhựa ở hành lang trung tâm kiểm tra sức khỏe, cười đùa nói chuyện với hai y tá xinh đẹp và đáng yêu.

Khi vừa thấy Minh Dụ, Triệu Duệ sửng sốt một lúc, nhưng ngay sau đó hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Triệu Duệ tức giận chạy đến, nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng ngồi không hưởng phúc như thế này. Hắn giận đến mức môi mím chặt, vội vàng bước tới, nghiến răng hỏi: “Hôm nay cậu đến bệnh viện làm cái gì vậy?!”

Thấy Triệu Duệ, Minh Dụ chào tạm biệt hai cô y tá nhiệt tình rồi quay sang nhìn người đại diện của mình. Cậu thấy người này đang tức đến mức mắt trợn ngược, cổ nghẹo sang một bên, như thể muốn dùng dây thừng siết cổ mình.

Cười nhẹ một tiếng, Minh Dụ ngây thơ nháy mắt rồi đưa tờ giấy trong tay cho đối phương: "Em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mà."

Câu trả lời này rõ ràng đã khiến Triệu Duệ bất ngờ. Mặc dù hắn đã biết Minh Dụ đang ở trung tâm kiểm tra sức khỏe, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao người này lại đến kiểm tra sức khỏe lần nữa? Hắn liếc qua một lượt tờ giấy kiểm tra của Minh Dụ, xác nhận không có gì bất thường rồi hỏi: "Cậu lại đến kiểm tra sức khỏe làm gì? Tháng trước công ty không phải đã tổ chức kiểm tra rồi sao?"

Cả hai vừa nói chuyện, vừa đi ra ngoài bệnh viện.

"Đó là chuyện của tháng trước rồi," Giọng Minh Dụ rất bình tĩnh, "Gần đây em muốn kiểm tra lại một lần nữa xem có vấn đề gì không. Nhưng có vẻ như em rất khỏe mạnh."

Triệu Duệ cười mỉa: "Chỉ cần cậu đừng đòi sống đòi chết vì tên Thành Túc kia, thì cơ thể của cậu chắc chắn rất tốt."

Ra khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng rực rỡ ấm áp chiếu sáng lên người, ấm áp như có thể hòa tan lạnh lẽo trong từng mạch máu. Suốt dọc đường, Triệu Duệ vẫn âm thầm đánh giá chàng trai bên cạnh, không thể che giấu ánh mắt đầy kinh ngạc.

Khi Triệu Duệ vừa đến bệnh viện và nhìn thấy Minh Dụ lần đầu tiên trong ngày, hắn đã sững sờ. Cậu người mẫu này làm gì cũng tốt, chỉ có điều gu thẩm mỹ của cậu ta cực kỳ tệ, hạ thấp mức độ thẩm mỹ của cả Hoa Hạ! Một khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, cậu ta lại có thể kết hợp với những bộ trang phục cực kỳ trẻ trâu và quê mùa, làm Triệu Duệ rầu thúi ruột.

Cố tình hắn còn không thể nói thẩm mỹ của cậu không tốt, nếu không cậu ta sẽ giận dỗi, thậm chí còn bỏ luôn cả hoạt động.

Suy nghĩ một lúc, Triệu Duệ không nhịn được mà hỏi: "Hôm nay sao cậu lại nhớ đến mặc bộ đồ tôi mua cho cậu?"

Nghe xong, bước chân của Minh Dụ hơi dừng lại một chút, rồi nhanh chóng cười nói: "Bộ đồ này cảm giác rất ổn." Minh Dụ ngừng một chút rồi lại cười nhẹ nói thêm: "Anh Triệu, trước đây em đã không để ý nhiều chuyện, coi như em còn trẻ, không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua cho."

Câu này khiến Triệu Duệ sửng sốt một chút, rồi hắn nhìn Minh Dụ từ đầu đến chân mấy lần, thăm dò hỏi: "Cậu nói như vậy... là ý gì?"

Dưới ánh nắng vàng, khuôn mặt trắng sáng của chàng trai như được phủ một lớp viền vàng, cậu bình tĩnh nhìn người quản lý đang hoàn toàn sững sờ trước mặt, ánh mắt dịu dàng, thần sắc ấm áp.

"Ý em là—"

"Anh Triệu, em muốn bắt đầu lại từ đầu."