Siêu Mẫu Trọng Sinh

Chương 6

EDIT: HẠ

Lời nói này khiến Triệu Duệ đột nhiên ngẩn người, sau đó hắn nhìn thanh niên có dung mạo xinh đẹp này từ trên xuống dưới, do dự hỏi: “Cậu nói như vậy... là có ý gì?”

Dưới ánh mặt trời vàng nhạt, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của thiếu niên như được phủ thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt, cậu bình tĩnh nhìn người đại diện đang ngạc nhiên trước mắt, ánh mắt dịu dàng, thần sắc ấm áp.

“Ý em là…”

“Anh Triệu, em muốn bắt đầu lại từ đầu.”

*

Suốt dọc đường từ bệnh viện đi đến công ty, Triệu Duệ đã âm thầm thử Minh Dụ vài câu, khi phát hiện thiếu niên này thật sự hoàn toàn khác so với người trong trí nhớ của chính mình, trong lòng hắn tràn đầy hoang mang, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Minh Dụ, rốt cuộc cậu bị làm sao thế?”

Minh Dụ đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, đảo con ngươi suy tư một lúc lâu, cuối cùng quyết định ném toàn bộ nồi cho tên tra nam nào đó: “Không phải hôm qua Thành Túc đã trả lời phỏng vấn nói hắn chỉ thích mấy cô gái đáng yêu biết làm nũng thôi sao? Em đã bị đả kích rất lớn, cho nên em quyết định, từ nay về sau em muốn sống như một con người mới.”

Vừa nói, cậu còn vừa nhíu mày làm ra dáng vẻ ảm đạm mất mát, khiến Triệu Duệ tin đến tám phần, vì thế hắn thở dài gật đầu: “Cậu có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất, nhân phẩm của tên Thành Túc kia có vấn đề, nếu không phải cậu luôn thích dây dưa với hắn, có lẽ địa vị của cậu cũng không bê bết như hiện tại.”

Nghe được lời này, Minh Dụ yên lặng gật đầu, mặc cho Triệu Duệ bắt đầu giáo huấn.

Những điều Triệu Duệ nói, người bị tình yêu làm cho mờ mắt như nguyên chủ có lẽ không nhận ra chân tướng, nhưng Minh Dụ lại hiểu rất rõ ràng.

Thành Túc có phải đồng tính luyến ái hay không? Tám chín phần mười là không phải. Mặc dù trong giới có không ít người đồng tính, nhưng theo những hành vi của Thành Túc trong trí nhớ, Minh Dụ gần như có thể khẳng định nói một câu: “Có lẽ Thành Túc thật sự thích những cô gái đáng yêu biết làm nũng.”

Nhưng nếu Thành Túc không phải đồng tính luyến ái, vì sao hắn còn muốn dụ dỗ nguyên chủ, hơn nữa sau khi thành công dụ dỗ, hắn còn khiến nguyên chủ đòi sống đòi chết vì hắn, không ngừng đi tìm đường chết? Đơn giản chính là vì kỳ ngộ và cơ hội lộ mặt trước công chúng.

Tuy rằng hiện giờ, Thành Túc đã trở thành người mẫu nam được rất nhiều tạp trí đứng đầu săn đón, nhưng hai ba năm trước, Thành Túc chỉ là một người mẫu nhỏ không có một chút thu hút nào. Điều kiện ngoại hình của hắn rất khá, nhưng dù đã lăn lộn trong giới hơn một năm, hắn vẫn không bằng nguyên chủ chỉ mới vừa chập chững vào nghề.

Một năm kia, chính là một năm huy hoàng nhất của nguyên chủ.

Vừa mới bước vào giới người mẫu, nhờ có nhan sắc kinh người, nguyên chủ đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ, mới bước một bước đầu tiên, cậu đã được xuất hiện trên trang bìa của một tạp trí hạng hai trong nước, vào ba tháng sau, cậu thậm chí còn góp mặt trong một tạp trí đứng đầu cả nước! Đãi ngộ như vậy khiến vô số đồng nghiệp phải đỏ mắt, cũng khiến Thành Túc âm thầm bày mưu tính kế cậu.

Cha mẹ nguyên chủ mất sớm, từ nhỏ tới lớn, cậu luôn sống cô độc một mình, cho nên tính cách cũng trở nên nặng nề u ám. Nếu không được người săn mẫu phát hiện, có lẽ nguyên chủ sẽ luôn sống một cách mơ hồ như thế, không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu.

Thành Túc đã bắt chuẩn điểm này, hắn đối đãi hết lòng hết dạ với nguyên chủ, ân cần hỏi han, tốn hơn nửa năm mới có thể bắt được trái tim của cậu thiếu niên ngây thơ này, khiến cậu khăng khăng một mực yêu hắn, yêu chết đi sống lại. Ngay cả khi sắp chết, trong lòng nguyên chủ vẫn chỉ có một mình Thành Túc, có thể thấy người đàn ông này quan trọng với cậu tới mức nào.

Nhưng chính sự si tình ấy đã khiến Minh Dụ cảm thấy đặc biệt đau lòng, cũng tiếc thương cho nguyên chủ.

Đến tận hôm nay, nguyên chủ cũng chỉ là một thiếu niên 17 tuổi. Đối với một người mẫu, đây là thời điểm đẹp nhất trong sự nghiệp, thế nhưng cậu lại để thanh xuân của mình trôi qua trong tuyệt vọng như thế.

Khi mới bước vào giới thời trang, nguyên chủ chỉ mới mười bốn tuổi, mặc dù ngoại hình xinh đẹp, dáng người cao ráo, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ!

Vậy mà Thành Túc lại có thể ra tay với một đứa trẻ như vậy, lợi dụng sự ngây thơ và nhẹ dạ của cậu, trực tiếp lừa gạt nguyên chủ, khiến nguyên chủ hết lòng vì hắn, thậm chí nhường lại vô số cơ hội của mình cho hắn, cuối cùng giúp hắn trở thành một người mẫu tuyến một.

“…… Aizz, chiều nay chúng ta đi làm tạo hình mới, cậu cũng coi như làm lại từ đầu rồi, sau này đừng giống như trước kia nữa, đòi sống đòi chết vì tên khốn Thành Túc kia, cậu nghe rõ chưa?”

“Ừm, em biết rồi, Triệu ca.”

Xe vững vàng lái vào một tòa nhà cao chọc trời, ký ức của nguyên chủ về công ty tương đối mơ hồ, cho nên Minh Dụ đã lặng lẽ đi chậm một bước, theo sau Triệu Duệ đi vào tòa nhà.

Công ty quản lý người mẫu Muse là một trong ba công ty người mẫu đứng đầu Hoa Hạ, trụ sở chính được đặt tại Đế Đô. Tòa nhà Muse này là tòa nhà cao nhất Đế Đô, cũng là biểu tượng của công ty trong suốt thời gian dài hoạt động.

Trong thế giới này, kinh tế Hoa Quốc phát triển cực kỳ phồn vinh, trong giới thời trang cũng có địa vị và tầm ảnh hưởng rất lớn, bởi vậy cho dù đặt ba công ty siêu mẫu hàng đầu Hoa Hạ trên trường quốc tế, cả ba đều được xếp hàng đầu, mà công ty quản lý người mẫu Muse luôn ổn định ở vị trí thứ nhất, không ai có thể lay chuyển được.

Sau khi tiến vào công ty, tầng một trống trải sạch sẽ, cũng không có quá nhiều người. Minh Dụ đi theo Duệ Ca tiến vào thang máy, chờ đi đến tầng 39, vừa đi ra cửa thang máy, bọn họ đã chạm mặt một người mẫu cao gầy đeo kính râm đi tới.

Người mẫu nữ kia nhìn thấy hai người Minh dụ, đầu tiên là kéo kính râm xuống, tiếp theo đó chính là cời nhạt chào hỏi Triệu Duệ một câu “Chào Triệu ca nha”, sau đó cô ta chẳng buồn đợi Triệu Duệ phản ứng lại, trực tiếp nâng bước rời đi.

Ánh mắt người mẫu nữ kia chỉ dừng trên người Minh Dụ một lúc rồi rời đi, cho dù cô ta đeo kính râm, Minh Dụ cũng có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực tràn đầy tìm tòi nghiên cứu vẫn luôn quan sát chính mình.

Người mẫu đều là động vật thị giác, giống như hiện tại Minh Dụ vẫn còn nhớ rõ đôi môi đỏ mọng gợi cảm của nữ người mẫu kia, chỉ sợ nữ người mẫu kia cũng đã nhớ kỹ cậu. Người có diện mạo đẹp luôn dễ được người khác chú ý, người khác căn bản không thể ghen tị được.

Nhưng…. Rốt cuộc cô ta sẽ nhớ kỹ cậu vì điều gì đây?

Không suy nghĩ quá nhiều, Minh Dụ tiếp tục đi theo Triệu Duệ đi về phía trước, cậu hoàn toàn không biết sau khi nữ người mẫu kia đi vào thang máy, người đó phẫn hận đến mức dậm chân, mắng trợ lý của chính mình: “Sao thằng nhóc đó càng ngày càng đẹp ra thế?! Tức chết tôi! Sao lại có thể đẹp như vậy chứ!!! Nói gì đi chứ?!”

Trợ lý vô tội đáng thương: “……”

Tôi làm sao biết vì sao cậu ta lại đẹp như vậy chứ? Hay ngài đi hỏi ba mẹ của người ta đi, hỏi xem lúc mang thai cậu ta bọn họ đã ăn linh đan diệu dược gì?

*Linh đan diệu dược: Thuốc tiên.



Triệu Duệ mang theo Minh Dụ đi qua mấy hành lang trong công ty, trên đường đi, bọn họ cũng gặp được hai ba người mẫu xinh đẹp thời thượng, khi nhìn thấy Triệu Duệ, thái độ của bọn họ cũng không khác mấy so với nữ người mẫu kia, mặc dù có chào hỏi, nhưng đều không quá để ý, dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt, giống như đang bố thí cho con chó con mèo.

Thấy thế, Minh Dụ hơi nheo mắt, không hề lên tiếng.

Mấy năm nay nguyên chủ đã rơi vào cái hố to gọi là “Thành Túc”, nào còn thời gian quan tâm người đại diện của mình sống chết như thế nào? Bởi vậy trong trí nhớ của nguyên chủ hoàn toàn không có thứ gọi là “Rốt cuộc Triệu Duệ có địa vị gì ở trong công ty”.

Dường như cảm nhận được sự khó hiểu của Minh Dụ, Triệu Duệ đẩy một cánh cửa, thở dài nói: “Cậu cũng đừng để ý thái độ vừa rồi của bọn họ, mặc dù hiện tại tôi không bằng trước kia, nhưng tranh thủ một ít tài nguyên tốt cho cậu vẫn không thành vấn đề. Cậu chỉ cần cố gắng nỗ lực, chờ cậu đạt được địa vị tương đương với Thành Túc, thậm chí còn xuất sắc hơn so với hắn, những người khác cũng sẽ không coi thường chúng ta như vậy nữa.”

Nghe vậy, đáy lòng Minh Dụ chợt căng thẳng, cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Thành Túc không còn là nghệ sĩ dưới trướng của anh nữa sao?!”

Khóe miệng Triệu Duệ run rẩy, vẻ mặt giận dữ: “Rốt cuộc cậu đã bao giờ quan tâm đến tôi chưa hả?! Từ nửa năm trước, tên khốn Thành Túc kia sớm đã chủ động nộp đơn xin đổi người đại diện rồi, bây giờ cậu mới biết hả?!”

Minh Dụ: “…..”

Không phải tôi không quan tâm ngài, mà là nguyên chủ thật sự không thèm quan tâm đến ngài nha….

Cứ như vậy, Minh Dụ đã dần hiểu ra vì sao những người kia lại có thái độ như thế. Triệu Duệ tốn hết công sức mới nâng đỡ được một người mẫu tuyến một chạm tay là bỏng, thế nhưng sau khi thành danh, đối phương lại phũ phàng đá hắn ra rìa.

Nói về địa vị của Triệu Duệ ở công ty…. Đương nhiên là có, dù sao hắn cũng từng nâng đỡ được một người mẫu nổi tiếng. Nhưng muốn nói hắn có được tôn trọng hay không…. Người này phải thất bại đến tình trạng gì mới có thể bị cấp dưới của mình ghét bỏ?

Đám người mẫu đó đâu biết nội tình trong việc Thành Túc chấm dứt hợp đồng với Triệu Duệ, cho nên bọn họ chỉ đánh giá chuyện này từ mặt ngoài mà thôi.

Sau khi hiểu rõ được mấu chốt vấn đề, Minh Dụ khẽ thở dài, vỗ nhẹ vai Triệu Duệ đang có vẻ mặt bi phẫn, an ủi nói: “Không sao cả không sao cả, hắn đổi người đại diện là tổn thất của hắn, về sau chúng ta lại tiếp tục nỗ lực, không phải được rồi sao?”

Triệu Duệ phát ra một tiếng hừ lạnh từ lỗ mũi, hắn vừa định mở miệng nói gì đó, phía sau Minh Dụ đột nhiên vang lên một giọng nói mang theo ý cười: “Trước khi nỗ lực tiến về phía trước, chẳng phải cậu nên làm một tạo hình hoàn hảo trước sao??”