Tiểu Sư Đệ Hắc Liên Hoa Đừng Hòng Trọng Sinh

Chương 2: Sư tỷ phản diện của hắc liên hoa

Nghe Trường Lạc Thanh nói vậy, ban đầu đồng tử Mạc Tinh Trần co lại, theo bản năng liếc nhìn Liễu Y Y trên lưng hắn.

Thấy nàng cũng đang ngưng thần cảm nhận ma khí, hắn mới nhíu mày nói: “Nơi này là vực Ma Uyên, nơi gần nhất với cấm địa ma tộc, đương nhiên là sẽ nhiễm chút ma khí rồi.”

Trường Lạc Thanh vẫn nhíu chặt đôi lông mày. Hắn đặt Liễu Y Y xuống dựa vào một gốc cây gần đó, sau đó đứng dậy quan sát xung quanh rồi nói: “Hai người ở đây, nếu ta sẽ đi kiểm tra một vòng.”

“Ta cũng… Khụ!” Thấy hắn định đi vào sâu thêm bên trong, Liễu Y Y cũng chống tay lên thân cây định bảo rằng mình cũng đi. Nào ngờ còn chưa nói hết câu đã cảm thấy l*иg ngực căng tức, một ngụm máu trào lên tận cổ họng. Nàng nhíu mày nén cảm giác muốn ho lại, nhưng vẫn không tránh khỏi máu bị trào ra khỏi khóe miệng.

“Liễu tỷ tỷ!”

“Liễu Y Y!”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Liễu Y Y đưa vạt áo lên lau vết máu nơi khóe miệng, đoạn nói: “Ta không sao, tìm Cố cô nương quan trọng hơn.”

Nhìn vết máu nơi khóe miệng của nàng, trong lòng Mạc Tinh Trần vô cùng khó chịu. Lại hối hận vì hành động ban nãy của mình, nếu hắn không tìm cách kéo Cố Niệm xuống vực Ma Uyên mà một kiếm gϊếŧ chết nàng ta luôn thì bây giờ đâu cần phiền phức thế này.

Liễu tỷ tỷ…

“Trường huynh ở lại với Liễu tỷ tỷ đi, để ta đi thăm dò nơi này xem sao.”

Hắn bỏ lại một câu, sau đó không kịp đợi hai người phản ứng đã đi thẳng vào trong sâu Ma Uyên.

Thật ra có tìm cũng không ra được, bởi giờ phút này Cố Niệm chắc hẳn đã bị yêu vật dưới đầm lầy cắn nuốt không còn chỗ nào lành lặn nữa rồi. Nhưng độc trong cơ thể Liễu Y Y không thể trì hoãn hơn nữa.

Mạc Tinh Trần mím môi, đợi tới khi không cảm nhận được khí tức của hai người sau lưng nữa mới tìm đại một gốc cây ngồi xuống, nhắm mắt lại, tập trung điều tức ma khí trong cơ thể.

Pháp khí bảo mệnh của Cố Niệm quả thực lợi hại, dù hắn đã cố đè nén ma khí lại nhưng khi gây vết thương trí mạng cho nàng ta vẫn bị nó phản phệ đến mức buộc phải điều động ma khí chống lại.

Nghĩ tới suýt nữa bị bại lộ thân phận cùng với ánh mắt thăm dò tìm tòi nghiên cứu của Trường Lạc Thanh, Mạc Tinh Trần cười lạnh một tiếng.

Trường Lạc Thanh, sớm muộn gì ta cũng gϊếŧ ngươi!

“Phụt! Phụt! Phụt!”

Liên tiếp ba ngụm máu tươi được phun ra, ma khí trong cơ thể Mạc Tinh Trần chạy tán loạn, chống đối lại với tiên khí trong người hắn.

Hắn nheo mắt nhìn lên trời, ánh trăng bàng bạc chiếu xuyên qua tán lá xuống dưới nền đất ẩm ướt. Hắn đã điều tức nửa canh giờ rồi nhưng vẫn không khá hơn chút nào.

Nếu lúc này có người nhìn thấy hắn nhất định sẽ kinh hãi phát hiện xung quanh thân thể hắn nồng đượm ma khí. Ma khí như hóa hình ngưng tụ thành thực chất, nhỏ giọt tí tách bên cạnh.

Đầu Mạc Tinh Trần đau như búa bổ, tròng mắt lóe lên chút ánh đỏ quỷ dị.

Trong đầu như vang lên một giọng nói bảo hắn đi gϊếŧ người, mau đi gϊếŧ Trường Lạc Thanh… Gϊếŧ Trường Lạc Thanh rồi thì Liễu Y Y sẽ là của hắn!

Giọng nói như ma chú lặp đi lặp lại trong đầu hắn.

Mạc Tinh Trần rũ mắt bất động, hồi lâu sau hắn bỗng nhiên đứng dậy, cầm kiếm đi sâu vào bên trong Ma Uyên.

Khổ nổi ma khí trên người hắn quá bá đạo, cho nên xung quanh nơi này mười dặm không có lấy một hung thú hay yêu vật nào.

Khó khăn lắm hắn mới tìm thấy một con khỉ vừa mới hóa hình người còn chưa kịp chạy trốn đã bị ma khí trên người hắn dọa cho quỳ rạp xuống khóc lóc xin tha.

“Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân có mắt như mù không biết đây là địa bàn của ngài, mong đại nhân đại lượng tha cho mạng của tiểu nhân đi!” Khỉ yêu run rẩy quỳ rạp dưới chân hắn khóc lóc.

Ánh kiếm lóe lên trong không khí, khỉ yêu nhắm tịt mắt lại chờ đợi chết chết. Nào ngờ hồi lâu sau cũng không thấy thiếu niên đối diện có động tĩnh gì. Nó mới lấy hết can đảm he hé mắt nhìn lên.

“Nơi nào có Ma vật?” Giọng nói thiếu niên lạnh lùng không chút độ ấm.

Khỉ yêu: … Chẳng phải ngài là Ma vật đó sao?

Nhưng nó không dám nói câu này.

“Ở… Ở đây… Có… Có một con… Cự Ngạc.”

“Ở đâu?”

“Phía sau khu đầm lầy…” Nó còn chưa nói hết câu thì lưỡi kiếm sắc bén của thiếu niên đã cứa vào cổ họng một cái. Khỉ yêu vội vàng thay đổi câu nói: “Ta… Ta dẫn ngài đi.”

Đợi mãi vẫn không thấy thiếu niên nói gì, cũng không thấy kiếm trên cổ mình thu về, khỉ yêu chỉ đành run rẩy đứng dậy đi về một hướng.

Đi được một đoạn sâu vào bên trong, khỉ yêu dừng lại không chịu đi nữa.

“Bên trong là địa bàn của Cự Ngạc, tiểu nhân không dám vào…” Khỉ yêu suýt bật khóc.

Sao nó lại xui xẻo vậy cơ chứ, vừa mới hóa hình ngày đầu đã đυ.ng ngay một tên sát thần rồi, hu hu.

Lần này Mạc Tinh Trần không ép nó nữa mà một mình đi vào trong địa bàn của Cự Ngạc.

Ma vật vốn đã rất mẫn cảm với sự tồn tại của nhau, huống hồ gì là ma vật cấp bậc như của Cự Ngạc và Mạc Tinh Trần.

Ngay từ giây phút Mạc Tinh Trần bước vào trong lãnh thổ của Cự Ngạc, hắn đã cảm nhận được có một con mắt đang dõi theo mình. Nhưng có lẽ vì dè chừng hắn cho nên Cự Ngạc cũng không tấn công mà chỉ dùng thần thức truyền tin: “Các hạ là ai? Tại sao lại xâm nhập vào địa bàn của ta?”

Mạc Tinh Trần cầm kiếm đi thẳng vào sâu bên trong.

Lần này Cự Ngạc thật sự có chút tức giận, giọng nói cũng mang theo vài phần cảnh cáo: “Các hạ không nghe thấy ta nói gì sao?”

Mạc Tinh Trần vẫn không trả lời, hắn tiếp tục đi sâu vào trong. Xung quanh cây cối héo úa, mặt đất nứt nẻ, không khí nồng nặc mùi tanh tưởi của ma khí.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Một bóng đen khổng lồ từ dưới đầm lầy trồi lên, chắn ngang đường đi của Mạc Tinh Trần.

Cự Ngạc xuất hiện.

Nó cao lớn hơn Mạc Tinh Trần tưởng tượng rất nhiều. Lớp vảy màu đỏ rực như máu, lấp lánh dưới ánh trăng, trông càng thêm phần ghê rợn. Hai mắt nhỏ xíu, màu vàng kim, lạnh lẽo như mắt rắn, toát ra vẻ tàn nhẫn, khát máu.

“Loài người, ngươi tìm chết!” Cự Ngạc gầm lên, giọng nói như sấm rền vang vọng khắp vực Ma Uyên.

Mạc Tinh Trần ngẩng đầu nhìn Cự Ngạc, khóe miệng nhếch lên nụ cười khát máu. Hắn không nói gì, chỉ giơ tay lên, ma khí cuồn cuộn tuôn ra, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu đen kịt.

“Gϊếŧ ngươi, đủ để áp chế ma khí trong người ta rồi.” Hắn lẩm bẩm một tiếng, khóe miệng con lên nụ cười quỷ dị, sau đó lao về phía Cự Ngạc.