Lần này Cự Ngạc đúng là vô cùng kinh ngạc trước hành động này của hắn. Nó không ngờ tới một nhân loại yếu ớt cũng dám xông vào địa bàn nó làm càn. Hành động này không khác nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó.
Cự Ngạc gầm lên giận giữ.
Sóng âm vang vọng khắp một vùng Ma Uyên khiến cho cây cối xung quanh đổ rạp xuống. Ma khí bùng lên, nó giơ móng vuốt lên chặn một kiếm của Mạc Tinh Trần.
Động tĩnh hai người gây ra không nhỏ, lại thêm Trường Lạc Thanh vốn đã nhạy cảm với ma khí cho nên ngay khi cuộc chiến mới bắt đầu không lâu, ngọc truyền âm của Mạc Tinh Trần đã có phản ứng.
“Mạc công tử, ngươi có ổn không?”
Đây là giọng của Trường Lạc Thanh, hắn không mấy để tâm tiếp tục nâng kiếm chém về phía Cự Ngạc.
Nề hà lớp vảy của Cự Ngạc vô cùng cứng rắn, dù thanh kiếm được tạo thành từ Ma khí của hắn có thể ăn mòn được vạn vật nhưng nhất thời không thể chém vỡ lớp vảy của Cự Ngạc được.
Thấy vậy, Cự Ngạc càng thêm khinh thường. Nó cười lớn: "Chỉ chút tài mọn này cũng dám xông vào địa bàn của ta? Ngươi đúng là tự tìm đường chết!"
Đối với lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nó, Mạc Tinh Trần chỉ nhếch môi. Ma khí đen cuồn cuộn bốc lên từ người Mạc Tinh Trần, quấn quanh thanh trường kiếm, tạo thành một lưỡi kiếm ma khí khổng lồ dài hơn mười trượng. Hắn vung kiếm chém xuống, lưỡi kiếm xé gió rít gào, mang theo sức mạnh hủy diệt nhắm thẳng vào đầu Cự Ngạc.
Cự Ngạc không hề sợ hãi, nó há to miệng, phun ra một luồng hắc khí nồng nặc. Hắc khí va chạm với lưỡi kiếm ma khí, tạo ra một tiếng nổ long trời lở đất. Mặt đất xung quanh rung chuyển dữ dội, cây cối đổ rạp, đá vụn bắn tung tóe.
Lưỡi kiếm ma khí bị hắc khí ăn mòn, dần dần thu nhỏ lại. Tuy nhiên, Mạc Tinh Trần không hề biến sắc. Hắn tiếp tục dồn ma khí vào thanh kiếm, khiến lưỡi kiếm ma khí lại bùng lên mạnh mẽ, chém xuống đầu Cự Ngạc.
"Xoẹt!"
Lớp vảy cứng như thép trên đầu Cự Ngạc bị chém ra một vết thương sâu hoắm, máu tươi phun ra như suối. Cự Ngạc đau đớn gầm lên, lắc mạnh đầu, hất Mạc Tinh Trần văng ra xa.
“Ngươi điên rồi sao!”
Mạc Tinh Trần làm thế này hoàn toàn là có ý muốn đồng quy vô tận với nó.
Mạc Tinh Trần rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Ma khí trong cơ thể hắn gần như cạn kiệt, vết thương do pháp khí bảo mệnh của Cố Niệm phản phệ lại hành hạ hắn.
Cự Ngạc tuy bị thương, nhưng vẫn chưa mất đi sức chiến đấu. Nó gầm lên giận dữ, lao về phía Mạc Tinh Trần. Móng vuốt sắc nhọn xé gió lao tới, nhắm thẳng vào tim hắn.
Mạc Tinh Trần cố gắng né tránh, nhưng thân thể hắn quá suy yếu, không thể di chuyển nhanh được. Móng vuốt của Cự Ngạc xuyên qua vai hắn, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả một vùng đất.
"A!" Mạc Tinh Trần hét lên đau đớn. Hắn ngã xuống đất, thân thể vô thức co giật.
Trường Lạc Thanh và Liễu Y Y cũng nghe thấy tiếng thét của hắn qua ngọc bài. Liễu Y Y lo lắng, yếu ớt hỏi: “Tinh Trần, đệ không sao chứ? Cầm cự một chút, chúng ta sắp tới rồi!”
Cự Ngạc vẫn không buông tha cho hắn. Nó giẫm lên ngực hắn, há to miệng, chuẩn bị cắn đứt đầu hắn.
Đúng lúc này từ trên người Mạc Tinh Trần xuất hiện một quầng sáng hất tung Cự Ngạc ra phía sau. Mạc Tinh Trần nằm trên mặt đất, cảm nhận được pháp khí bảo mệnh đang ra sức bảo vệ hắn dưới đòn tấn công của Cự Ngạc.
Lúc này hắn có một chút thời gian thở dốc lại, ma khí trong cơ thể hắn đã tiêu tán gần hết, giờ đây chỉ có tiên khí mỏng manh lưu chuyển trong kinh mạch. Xung quanh nơi hai người giao chiến ma khí ngập trời, đã không phân biệt là của hắn hay của Cự Ngạc nữa rồi.
Rõ ràng đang bị thương rất nặng, nhưng lúc này khóe miệng hắn vẫn cong lên nở nụ cười bí hiểm.
Rõ ràng pháp khí bảo mệnh của Mạc Tinh Trần không phải loại tốt, sau khi Cự Ngạc há miệng cắn vài cái đã bắt đầu xuất hiện vết nứt cùng tiếng nứt vỡ răng rắc.
Mạc Tinh Trần nâng mí mắt lên nhìn một mồm máu tươi ở trên đỉnh đầu mình, miệng khẽ lẩm nhẩm: “5, 4, 3…”
…
Âm thanh rào gú ghê rợn lọt vào tai Cố Niệm, khiến nàng bất giác cau mày.
[Ký chủ, tỉnh! Tỉnh! Tỉnh!]
Xen lẫn vào đó là âm thanh máy móc rẹt rẹt đinh tai nhức óc.
Đầu óc Cố Niệm mơ hồ, mí mắt nặng trĩu ngàn cân, muốn mở cũng khó.
[Xét thấy ký chủ không có khả năng tự tỉnh lại, hệ thống sẽ tự vận hành chế độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sóng não đặc biệt.]
Sóng não đặc biệt là cái gì?
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy cả người co giật, đầu óc rẹt rẹt như có dòng điện chạy qua.
Cố Niệm: “…” Hóa ra là giật điện.
Tuy không mấy tán đồng với cách làm này của hệ thống, nhưng quả thật nó rất hữu hiệu. Chỉ sau ba lần giật điện, đầu ngón tay Cố Niệm đã từ từ cử động, mí mắt cũng dần nâng lên.
Mắt thấy hệ thống chuẩn bị cho giật điện lần thứ 4, Cố Niệm yếu ớt nói: “Đừng, ta… Tỉnh rồi.”
Nhưng không may nàng nói quá chậm, cho nên vẫn phải hứng chịu lần giật điện thứ 4.
Cố Niệm: “…” Nàng là ai? Đây là đâu?
Hình ảnh trước mắt dần trở nên rõ ràng, trên đỉnh đầu âm u, không khí xung quanh vẩn lên mùi tanh tưởi, hôi thối.
Bàn tay đang chống bên dưới bỗng nhiên co rụt lại. Nàng cảm nhận được thứ bên dưới đang cử động!
Cố nén cảm giác không khỏe, nàng hỏi hệ thống: “Đây là đâu?”
[Chúc mừng ký chủ, cô đang ở trong bụng Cự Ngạc - Ma vật cấp 2, không bao lâu sau cô sẽ bị nó tiêu hóa và trở thành chất thải.]
“...” Vui chỗ nào mà chúc mừng?
Cố Niệm nằm nhoài xuống, cả người nàng không có chỗ nào là không đau nhức.
“Sao ta lại ở đây? Ngươi là ai?”
[Xin lỗi ký chủ vì đột nhiên đưa cô đến đây, xin tự giới thiệu ta là Hệ thống siêu năng 007. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ thế giới không để chúng sụp đổ. Phàn diện Mạc Tinh Trần sau khi hắc hóa sức mạnh đã vượt ngưỡng thế giới có thể chịu được, cho nên nhiệm vụ của cô là ngăn cản Mạc Tinh Trần hắc hóa, giữ cho thế giới ổn định, khi đó ta sẽ đưa cô về nhà.]
“Vậy tiến độ hắc hóa hiện tại của hắn là bao nhiêu?”
Trước mắt nàng dần hiện lên một con số: [Tiến độ hắc hóa của Mạc Tinh Trần: 8…8…]
Cố Niệm thở vào nhẹ nhõm, mới là 8%, vẫn còn kịp.
[Tiến độ hắc hóa của Mạc Tinh Trần: 88%]
Cố Niệm: “…”
Thế này rồi còn cứu kiểu gì? Hủy diệt đi!
Hệ thống an ủi: [Ký chủ đừng bi quan, vẫn còn 12% nữa mới hắc hóa triệt để.]
Cố Niệm: “… Ngươi nghĩ có thể sao?”
[Ký chủ cố lên, ta tin cô!]
Cố Niệm tỏ vẻ, cảm ơn, không cần.
Toàn thân Cố Niệm đau nhức, ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi: “Ngươi vẫn là đi tìm người khác đi, bây giờ ta thân tàn ma dại, ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi nói gì tới đi cứu người.”
[Ký chủ đừng lo, xét thấy đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này cho nên hệ thống sẽ cho cô một gói quà tân thủ…]
Hệ thống còn chưa nói hết câu Cố Niệm đã hào hứng hỏi lại: “Buff giá trị sức mạnh sao?”
[Không phải.]
“Vậy là buff mỹ mạo.”
[Cũng không phải.]
Cố Niệm nhíu mày: “Chẳng lẽ là buff chỉ số thông minh?”
007: [Là một viên hồi nguyên đan.]
“Có tác dụng gì?”
[Sau khi ăn vào mọi vết thương trên người ký chủ sẽ biến mất.] Hệ thống rất kích động.
Cố Niệm vẫn không hiểu như vậy thì kích động chỗ nào. Nhưng có vẫn còn hơn không, thế là nàng đành nói: “Cũng được, đưa cho ta.”
Trong tay nàng lập tức xuất hiện thêm một viên đan dược màu vàng óng. Nàng không nói hai lời lập tức ném vào trong miệng nuốt.