Yêu Em Cả Đời

Chương 7

Cửa sổ trên lầu hai được ai đó đẩy ra, những người trên lầu im lặng lắng nghe.

"Greensleeves now farewell adieu

God I pray to prosper thee

For I am still thy lover true

Come once again and love me."

Một khúc nhạc kết thúc, có người vỗ tay đầu tiên. Hóa ra là Kiều Hạnh Sơ không biết đã đến từ lúc nào, đứng từ xa mỉm cười nhìn Văn Đình Lệ. Lúc này, những người khác cũng nhao nhao vỗ tay.

Kiều Bảo Tâm cảm thấy tự hào, nhanh chóng dẫn theo mấy người đến vây quanh, vui vẻ nói với Văn Đình Lệ: "Vị này là Viện trưởng Đặng của Bệnh viện Từ Tâm, vừa rồi bà ấy đã khen ngợi cậu hát rất hay đấy."

Viện trưởng Đặng hiền hòa hơn so với tưởng tượng của Văn Đình Lệ, bà chủ động bắt tay Văn Đình Lệ: "Năm đó khi đi du học, tôi thường nghe bài này trong ký túc xá. Giọng hát của cô đã gợi lên rất nhiều hồi ức của tôi, cảm ơn cô đã mang đến cho tôi một trải nghiệm vui vẻ như vậy."

Văn Đình Lệ vừa muốn lên tiếng thì bên kia một người phụ nữ đã đến mời: "Viện trưởng, bên này gió lớn, mời bà qua kia uống chút trà nóng rồi từ từ nói."

Những cô gái còn lại vẫn vây quanh Văn Đình Lệ, Kiều Bảo Tâm kéo một cô gái mặc váy trắng qua: "Đây là chị Lỵ Vân, chị ấy muốn làm quen với cậu đó."

Văn Đình Lệ nhìn kỹ cô ấy một lượt, nở nụ cười ngọt ngào có lúm đồng tiền: "Em là Văn Đình Lệ, rất vui được làm quen với chị."

Bạch Lỵ Vân vô cùng lịch sự: "Bảo Tâm nói em trạc tuổi em ấy, vậy em cứ gọi chị là chị Lỵ Vân là được."

Hoàng Viễn Sơn nhân cơ hội đến gần: "Cô Văn, vẫn câu nói cũ, cô có muốn nghiêm túc cân nhắc về đề nghị của tôi không? Tôi đang lo trong công ty không có mấy ngôi sao biết nói tiếng Anh."

"Chị Hoàng, sao chị lại đến nữa rồi?" Kiều Bảo Tâm hét lên.

Mọi người đều cười lên, trong đám người, chỉ có gương mặt của bà Kiều là không có ý cười.

Văn Đình Lệ nhìn thấy, không khỏi hơi uể oải. Màn biểu diễn của cô không những không làm bà Kiều cảm động, nhìn qua thì hình như bà Kiều càng ghét cô hơn, nhưng rốt cuộc cô có chỗ nào không tốt?

Một người quản gia già vội vã bước đến bên bà Kiều và bà Lý nói vài câu, bà Kiều vội nói: "Nói cho lão thái gia và lão gia biết chưa?"

Người quản gia già gật đầu. Bà Kiều thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt ra hiệu cho bà Lý bên cạnh.

Văn Đình Lệ thầm cảm thấy kỳ lạ, Kiều Hạnh Sơ cũng đến đây, Hoàng Viễn Sơn vẫn còn đang nói: "Cô Văn, hay là thế này đi, cô cứ thử lên sân khấu ở rạp Hoàng Kim của chúng tôi một lần xem sao? Cứ coi như đang ở hội diễn của trường lúc bình thường.”

Kiều Hạnh Sơ cười nói: "Sao chị vẫn chưa hết hy vọng nhỉ, Đình Lệ người ta không muốn làm diễn viên đâu."

Trong lời nói không hề che giấu sự thân mật. Bạch Lỵ Vân nhìn Kiều Hạnh Sơ đầy ngạc nhiên, lại nhìn sang Văn Đình Lệ.

Sắc mặt bà Kiều càng lúc càng khó coi, lớn tiếng nói với bà Lý bên cạnh: "Em ba, em có thấy cô Văn trông quen quen không?"

Bà Lý vội gật đầu: "Chị nói em mới nhớ ra. Cô ấy trông hơi giống một người quen cũ mà em từng gặp, hình như tên là... A Nhu gì đó."

Trái tim Văn Đình Lệ đột nhiên thắt lại. Hai chữ “A Nhu” giống như cơn gió mùa đông khắc nghiệt, lạnh buốt thổi qua cô.

Sao họ lại biết "A Nhu"?!

Cô lớn lên đến giờ chỉ nghe nhắc đến cái tên này một lần, đó là vào một đêm khuya cách đây vài năm, cha mẹ cô không biết vì lý do gì mà cãi nhau. Cha thở hổn hển nói: "Tại sao không cho phép anh gọi em là A Nhu? Em đừng quên, năm đó khi anh quen biết em ở Hồng Phấn Hoa Lâu tại Nam Kinh, hoa danh của em là A Nhu, anh cứ muốn gọi là A Nhu, A Nhu, A Nhu, A Nhu."

"Chát!" một tiếng, mẹ giáng cho cha cô một cái tát, cha ngã "rầm" từ giường xuống sàn.

"Tỉnh rượu chưa?!" Mẹ nghiêm nghị quát.

Giọng nói của cha lập tức trở nên mềm nhũn: "Anh... Anh tỉnh rồi, vợ ơi, em đừng tức giận, tức giận hại sức khỏe thì không đáng đâu. Anh uống nhiều rượu đến nỗi đầu óc cũng hỏng rồi, hay là em đánh anh thêm vài cái đi."

Văn Đình Lệ trốn ngoài cửa nghe đến đây thì đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Hồng Phấn Hoa Lâu? Đó là nơi nào vậy?

Vì sao mẹ lại có cái gọi là "hoa danh" chứ?!

Cô cảm thấy vô cùng hãi hùng khiếp vía.

Trong mắt cô, mẹ mình chẳng khác gì những bà mẹ khác, có điều trước kia vì bị bệnh mà mẹ để lại vết sẹo trên mặt, không thích đi thăm hỏi khắp nơi như những phu nhân khác. Nhưng mẹ cô trời sinh lạc quan hiền hòa, không hề tự làm mình phiền não, cha kính bà yêu bà, mọi việc trong nhà đều do mẹ quyết định.

Cô không cách nào tưởng tượng được rằng người mẹ cởi mở hài hước như vậy lại có quá khứ không muốn nhắc đến.

Sáng hôm sau thức dậy, Văn Đình Lệ âm thầm quan sát thần thái của mẹ, nhưng mẹ vẫn ngồi trong kho tính sổ sách như thường lệ, cha thì vẫn tiếp đón khách ở phía trước, cả hai đều mang vẻ như thường, cứ như cuộc cãi vã đêm qua chỉ là một giấc mơ của cô.

Sau đó, việc làm ăn trong nhà càng ngày càng tốt. Văn Đình Lệ không còn nghe thấy cái tên "A Nhu" này từ miệng cha hay mẹ nữa.

Nhưng những lời đó của cha thỉnh thoảng sẽ lóe lên trong tâm trí cô, giống như một cái gai đâm vào trong thịt, nhổ cũng không nhổ ra được. Không phải là cô chưa từng nghĩ đến việc hỏi mẹ trực tiếp cho rõ ràng, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên mặt mẹ, chẳng biết tại sao lại không đành lòng hỏi ra lời.

Dần dần, cô cũng bỏ qua chuyện này.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy từ miệng người nhà họ Kiều nói ra cái tên "A Nhu" này, khiến cô không thể không cảm thấy sợ hãi.

Là trùng hợp sao? Không, biểu cảm của bà Kiều và bà Lý cho thấy họ cố ý nhắc đến chuyện này...

Cô cảm thấy cơ thể mình rét run từng cơn, sau đó bỗng nhiên bị ai đó đẩy nhẹ một cái, ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt lo lắng của Kiều Hạnh Sơ: "Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy, có chỗ nào không thoải mái à?"

Văn Đình Lệ mở to mắt nhìn anh ta, không nặn ra nổi một nụ cười.

Cô chợt nhớ đến hình bóng của Khâu Đại Bằng lúc nãy trong khu vườn.

Đúng rồi, năm đó nhà họ Khâu cùng cha mẹ cô chạy nạn đến Thượng Hải, Khâu Đại Bằng chắc chắn biết không ít chuyện trong nhà cô, việc mẹ cô từng được gọi là "A Nhu", nói không chừng ông ta cũng biết chuyện. Người đàn ông già này lòng dạ hẹp hòi lại còn lắm mồm nhiều chuyện, chuyện này chắc chắn là do lão nói ra.

Chẳng lẽ Hồng Phấn Hoa Lâu đó thật sự là...

Trong lòng cô như một mớ bòng bong, vừa xót xa cho mẹ, vừa bức thiết muốn làm rõ sự thật, cô ngây người nhìn Kiều Hạnh Sơ, trong ánh mắt của Kiều Hạnh Sơ đầy vẻ hỏi han.

Cô lại nhìn Kiều Bảo Tâm, Trần Ngải Sa, Lưu Kỳ Trân, Bạch Lỵ Vân, Hoàng Viễn Sơn... Còn có Viện trưởng Đặng cách đó không xa...

Mọi người đều lo lắng nhìn cô.

Nhưng lúc này lại nghe bà Kiều nói: "Chị thấy không giống lắm, A Nhu chẳng phải đã chết ở Nhật từ lâu rồi sao? Cũng không nghe nói cô ta có thân thích nào."

Lời nói thì cười đùa, nhưng ánh mắt bà ta nhìn Văn Đình Lệ lại ẩn chứa sự uy hϊếp rõ ràng.

Văn Đình Lệ âm thầm cắn chặt răng, cô hiểu rồi, nếu như cô còn không đi, bà Kiều sẽ không cố kỵ nữa mà vạch trần chuyện này trước mặt mọi người.

Lời đàm tiếu rất đáng sợ, cô còn phải tiếp tục học hành ở Trường Trung học Tú Đức.

Nghĩ đến đây, cô thoáng bình tĩnh đôi chút, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng nụ cười này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn: "Xin lỗi, tôi có hơi không thoải mái, sợ là phải đi trước một bước."

Nói xong lời này, cô cúi đầu đẩy Kiều Hạnh Sơ rồi đi ra ngoài.

Kiều Hạnh Sơ không kìm lòng được mà đi theo, lại nghe thấy bên kia có người nói: "Đứng lại!"

Là một người đàn ông trung niên đẩy một ông cụ ngồi trên xe lăn vào khu vườn, người nhà họ Kiều vội vàng ra đón như ong vỡ tổ: "Lão thái gia."

Ông cụ lạnh lùng nhìn Kiều Hạnh Sơ: "Con qua đây, ông có chuyện muốn hỏi con."

"Ông nội!"

Xem ra đây chính là gia chủ của nhà họ Kiều, Kiều Bồi Anh. Văn Đình Lệ duy trì phong thái, miễn cưỡng cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước ra khỏi khu vườn.

Đi được một lúc đã biến thành chạy.

Chạy mãi, mái tóc của cô che khuất tầm nhìn, cô đưa tay vuốt qua loa, kinh ngạc vì nước mắt mình đã rơi giàn giụa, cô cúi đầu chạy đến sảnh lớn thì nghe quản gia nói: "Nhanh đi nói cho ông bà chủ, cậu Lục đến rồi."

Văn Đình Lệ vẫn cúi đầu, vì cô nhất định phải cúi đầu đi thì mới không bị người ta nhìn thấy khuôn đẫm lệ, chợt cô cảm thấy một cơn gió đêm thổi tới, hình như là nhóm người hầu đã kéo cửa lớn của sảnh ra hai bên, có người bước vào. Đúng lúc Văn Đình Lệ chạy đến cửa chính, cô đâm sầm vào người đó.

Trang sức trên đầu cô vốn đã lỏng lẻo, cú va chạm này đã làm nó rơi xuống đất.

Người bình thường bị người ta va vào như vậy chắc chắn không thể thiếu việc phát ra chút tiếng động, nhưng người này lại rất im lặng, trong lúc Văn Đình Lệ rối bời, cô cúi đầu nói: "Thật xin lỗi."

Cô ngồi xổm người xuống nhặt món trang sức của mình lên, nhưng người này lại rất lịch sự, giúp cô nhặt lên trước một bước. Ngón tay trắng trẻo thon dài, là một người đàn ông

Anh đưa đồ cho Văn Đình Lệ, từ đầu đến cuối không nói một lời, lúc này có người chạy về phía người đàn ông: "Cậu Lục! Thất lễ vì không tiếp đón từ xa."

Văn Đình Lệ hốt hoảng nói với anh một câu: "Cảm ơn."

Cô đi lướt qua người đó, lao đầu vào bóng đêm vô tận.



Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích: Ở đây dùng đồng bạc làm đơn vị.

Chú thích: “Greensleeves” là một bài ca dao xưa của Vương quốc Anh.