Trong lòng Văn Đình Lệ vô cùng cảm động, nhưng đồng thời lại khó hiểu vì nếp sống nhà họ Kiều sao mà bảo thủ như vậy. Sau đó ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp một người có dáng vẻ quản gia trên hành lang: "Cô chủ ơi, không hay rồi, cô ca sĩ chính người Tây trong ban nhạc ngoài vườn, Lu gì đó..."
"Louisa."
"Đúng đúng, cô gái Tây này ban nãy ngất xỉu, Viện trưởng Đặng nói là do hạ đường huyết nghiêm trọng, phải nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện ngay."
Kiều Bảo Tâm co cẳng chạy đi: "Không hay rồi!"
Văn Đình Lệ đuổi theo: "Sao lại nôn nóng thế? Cùng lắm thì đổi tiết mục khác là được."
"Cậu không biết đâu, tiết mục này là do tớ chuẩn bị cho ông nội, ca sĩ chính ngất xỉu rồi, tớ còn tặng cho ông cụ một niềm vui bất ngờ thế nào được nữa?"
Trong lúc nói chuyện họ đã chạy đến vườn hoa, trước đình nghỉ mát có rất nhiều người vây quanh, Louisa nằm trên chiếc ghế mây bên cạnh xích đu, sắc mặt rất yếu ớt, một bà lão tóc bạc trắng đang cúi người kiểm tra cho cô ấy.
Bà lão mặc chiếc sườn xám lụa kếp xanh lá cúc, phong thái vô cùng xuất chúng.
Văn Đình Lệ nghe thấy có người nói: "Bà ấy chính là Viện trưởng Đặng của Bệnh viện Từ Tâm."
Viện trưởng Đặng đứng thẳng dậy, nói: "Không có gì đáng ngại, nhưng tốt nhất là theo dõi một đêm ở phòng cấp cứu. Đi lấy một chiếc chăn đắp cho cô ấy, trên đường nhất định phải giữ ấm cho cô ấy."
Lời của bà rõ ràng rất có trọng lượng, người nhà họ Kiều lập tức sai người đi lấy chăn. Không dễ gì mới đưa Louisa đi được, một người phụ nữ hỏi Kiều Bảo Tâm: "Đã nói tối nay do cô người Tây đó mở màn, lần này thì hay rồi, con mau nghĩ xem thay thế bằng tiết mục gì đi."
Một trưởng bối khác có vẻ hả hê: "Mẹ con thường bảo con là người thông minh nhất trong dòng họ, lần này cố ý nhờ con giúp tổ chức lễ mừng thọ cho ông cụ, kết quả thì sao, chưa mở màn mà đã xảy ra nhiễu loạn như vậy rồi. Ông nội con mới nãy còn tò mò con đã chuẩn bị cho ông ấy bất ngờ gì kìa, lần này thì mừng hụt rồi."
Khuôn mặt Kiều Bảo Tâm lúc xanh lúc đỏ, quay sang nhìn Văn Đình Lệ bên cạnh, chợt nói: "Con đã chuẩn bị sẵn hai phương án. Louisa bệnh, nhưng ở đây vẫn còn một vị tài nữ biết ca hát."
Trong lúc nói chuyện, cô ấy đã đẩy Văn Đình Lệ lên phía trước: "Vị bạn học này của con có giọng hát không thua gì Louisa đâu."
Văn Đình Lệ kinh ngạc. Nhưng cô lập tức thấy được sự van nài trong ánh mắt Kiều Bảo Tâm, liên tưởng đến mấy lời của các trưởng bối nhà họ Kiều vừa rồi ngấm ngầm hạ thấp hai mẹ con họ, trong lòng cô chợt hiểu ra, nhà họ Kiều chi thứ đông đúc, Kiều Bảo Tâm chắc cũng có sự khó xử của cô ấy.
"Đình Lệ... Xin cậu..." Mặt mũi Kiều Bảo Tâm tràn đầy áy náy, nắm chặt tay Văn Đình Lệ.
Văn Đình Lệ rất lo một giây sau cô ấy sẽ bật khóc mất.
"Được rồi... Tớ thử một chút."
Kiều Bảo Tâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, dẫn Văn Đình Lệ đi về phía trung tâm khu vườn, Hoàng Viễn Sơn tiến lên lo lắng nói: "Cô Văn, trước kia cô đã từng tập bài này chưa? Đó là “Green Sleeves”, nhạc đệm chỉ có một chiếc piano thôi, rất thử thách giọng hát, hơn nữa lời bài hát là cả một đoạn tiếng Anh dài theo kiểu kịch nói, nếu giữa chừng quên lời..."
Thì sẽ mất mặt trước đám đông.
Đúng lúc này, bà Kiều và cô em chồng là bà Lý nghe tin mà tới, tiếp lời: "Cô Văn đã dám nhận lời, vậy thì chứng tỏ cô ấy tự tin vào bản thân, đúng lúc lão thái gia và lão gia đều đang lầu hai, mở cửa sổ ra là có thể thưởng thức màn trình diễn của cô Văn. Cô Văn, mời cô."
Nói đến mức này, Văn Đình Lệ không lên cũng phải lên.
Cô không hề cho rằng một bài hát có thể khiến bà Kiều thay đổi cách nhìn về mình, nhưng bà Kiều đã cố tình làm khó dễ, vậy cô không thể bỏ chạy giữa chừng.
Cô nhìn ra Hoàng Viễn Sơn thật sự lo lắng cho cô, vì sự thân thiện này, cô mỉm cười với Hoàng Viễn Sơn, điềm tĩnh gật đầu với dàn nhạc. Nhạc công dường như cũng tò mò Văn Đình Lệ rốt cuộc có làm được không, tay vừa nâng lên, những nốt nhạc đã tuôn ra như nước chảy.
Văn Đình Lệ bước đến bên cây đàn piano, đặt tay nhẹ lên mép đàn, ung dung cất tiếng hát câu đầu tiên.
“Alas my love, you do me wrong.”
Cô có chất giọng hơi khàn, bình thường nói chuyện rất giống bị cảm, nhưng lúc này khi cô dịu dàng cất giọng lại như mang theo một âm điệu mê hoặc lay động.
Khu vườn đột nhiên tĩnh lặng. Giọng hát ấy như vươn ra một bàn tay nhỏ bé từ hư không, nhẹ nhàng lướt qua trái tim mọi người. Đó là loại trải nghiệm kỳ diệu khiến tai như trở nên mềm đi, những người vốn đang trò chuyện không tự chủ được mà dừng cuộc nói chuyện lại.
Dù bài hát nói về tình yêu, nhưng âm điệu này thanh thoát đến mức khiến người ta nhớ đến những lời nỉ non bên tai của mẹ khi còn nhỏ.
Xung quanh im lặng không một tiếng nói. Sở dĩ giọng hát có thể chạm đến lòng người, ngoại trừ cần kỹ thuật điêu luyện thì còn cần có tình cảm mãnh liệt, rất hiển nhiên giọng hát của Văn Đình Lệ có sức cảm hóa như vậy. Khi hát đến đoạn réo rắt thảm thiết, trên khuôn mặt cô đượm nỗi buồn theo lời ca, đến đoạn vui tươi nhất, giọng cô lại sống động như chú chim đầu cành vào ngày hè.