Bà Kiều đổi sang biểu cảm hòa nhã, khách sáo hỏi Văn Đình Lệ: "Nghe nói các cháu là bạn học của Bảo Tâm ở trường, cháu họ Văn à?"
Văn Đình Lệ vội vàng cười ngọt ngào gật đầu.
"Con bé này thật là xinh đẹp." Bà Kiều cầm tay Văn Đình Lệ không ngừng quan sát: "Bình thường học hành thế nào?"
Kiều Bảo Tâm vốn bị kẹp giữa mẹ và anh trai mình, khó xử hai bên, nghe vậy thì vội nói: "Đình Lệ học giỏi lắm, mọi mặt đều xuất sắc. Mỗi lần trường có hội diễn yêu nước thì đều do cậu ấy đảm nhận vai chính, ngay cả các thầy trong Hội Hí kịch trường bọn con cũng khen cậu ấy không dứt lời.”
Nụ cười của bà Kiều càng thêm chân thành tha thiết: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
"Cháu mười tám."
Bà Kiều từ ái gật đầu: "Bằng tuổi với Bảo Tâm nhà bác, cháu sinh tháng mấy?"
Lúc nói chuyện bà luôn thân thiết nắm tay Văn Đình Lệ, nét mặt Kiều Hạnh Sơ hơi dịu lại, lúc này có người bước vào nói: "Viện trưởng Đặng của Bệnh viện Từ Tâm đến rồi."
Bà Kiều nhân cơ hội thúc giục Kiều Hạnh Sơ: "Mau đi tiếp đón Viện trưởng Đặng đi, bà ấy y thuật cao minh, lát nữa để bà ấy xem cho ông nội con, chúng ta cũng yên tâm hơn."
"Vậy tôi xin phép." Kiều Hạnh Sơ gật đầu với mọi người trong phòng, rồi dịu dàng nói với Văn Đình Lệ: "Anh đi đây."
Vẻ hớn hở trong mắt bà Kiều không thay đổi chút nào, con trai vừa đi khỏi, bà lập tức buông tay Văn Đình Lệ ra, quay sang nhìn về phía hai cô bạn khác: "Hai cháu ai là Trần Ngải Sa, ai là Lưu Kỳ Trân?"
Hai người lễ phép đáp lại, bà Kiều thân thiết nói: "Hạnh Sơ biết các cháu là bạn thân của Bảo Tâm, sợ thất lễ với ba người các cháu. Lần này cũng coi như chính thức giới thiệu rồi, sau này chào mừng các cháu thường đến nhà chơi."
Chỉ mấy câu nói đã phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ giữa con trai và Văn Đình Lệ. Văn Đình Lệ cắn môi, nhìn ra được bà Kiều thật sự không thích cô.
Có lẽ vì quan hệ của hai người không thân thiết lắm, cô tin rằng chỉ cần tiếp xúc thêm vài lần, bà Kiều nhất định sẽ biết cô đáng yêu đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, cô lại nở nụ cười vui vẻ mà tự tin, sau đó chợt cảm thấy có một ánh mắt từ phía đối diện rơi lên mình, vừa ngước mắt lên thì thấy Mạnh Kỳ Quang đang nhìn cô với vẻ trêu chọc.
Anh ta đứng dậy từ sofa, làm như vô tình nói với bà Kiều: "Chị họ cứ bận rộn, em đi thư phòng nói chuyện với anh rể vài câu."
Người này tuy còn trẻ nhưng đã rất chững chạc khí phách, anh ta vừa đi, mấy người trẻ tuổi còn lại cũng đi theo.
Bà Kiều mỉm cười lắc đầu, quay ra thấy Văn Đình Lệ, sắc mặt hoàn toàn lạnh đi, nói với Kiều Bảo Tâm: "Chị Lỵ Vân của con đang ở trong vườn, con thường nhắc đến chị ấy mà, còn không đi tìm chị ấy chơi đi?"
Kiều Bảo Tâm vòng tay qua vai mẹ, thần bí nói: "Tối nay là sinh nhật của ông nội, con đã chuẩn bị một món quà cho ông."
"Quà gì vậy?"
Lúc này chợt có người hầu bước đến nói: "Thưa phu nhân, phó hiệu trưởng Michelle của Trường Nữ trung Vụ Thực đến rồi."
Bên kia, một cô gái người Tây cao gầy đang vẫy tay với bà Kiều, bà Kiều mừng rỡ chào đón: "Michelle!"
Dáng vẻ hai người rất thân thiết. Trong chớp mắt, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người Văn Đình Lệ.
Họ mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Trần Ngải Sa và Lưu Kỳ Chân đều nhìn ra bà Kiều cố ý lạnh nhạt với Văn Đình Lệ, không khỏi hơi ngượng ngùng, nhưng Văn Đình Lệ lại tràn đầy phấn khởi nhìn xung quanh: "Bảo Tâm, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ? Tớ sợ tóc tớ hơi rối rồi."
Kiều Bảo Tâm vội vàng dẫn mấy người đi đến nhà vệ sinh trong phòng cô ấy ở trên lầu, trên đường cố ý đi chậm vài bước, nhỏ giọng nói với Văn Đình Lệ: "Lỵ Vân là con gái của một người họ hàng xa nhà bọn tớ, trước đó theo học ở Mỹ, gần đây vừa quay về, chị ấy rất tốt, nhưng anh trai tớ và chị ấy không có gì đâu, cậu yên tâm đi."
Văn Đình Lệ giả bộ không quan tâm: "Tớ có gì mà phải lo chứ?"
Kiều Bảo Tâm nheo đôi mắt cười: "Tớ đã ngửi thấy mùi ghen rồi."
Văn Đình Lệ bật cười, được rồi, trong lòng cô quả thật để bụng muốn chết.
"Thật ra tớ cũng có tính toán riêng." Kiều Bảo Tâm giải thích: "Con người mẹ tớ là người tư tưởng lạc hậu, tớ đã đoán trước được rồi, nếu một ngày nào đó tớ muốn tự do yêu đương, bà ấy và cha tớ nhất định cũng sẽ ngang ngược can thiệp. Nếu lần này anh trai tớ có thể tự mình làm chủ thì tương lai trong chuyện của tớ, họ sẽ không nói được gì. Vậy nên tớ nhất định sẽ giúp hai người."