Hạ Quần Thanh một khi đã quyết định rồi thì sẽ dứt khoát theo luôn. Một khi đã lên con thuyền cướp biển của hệ thống thì không có đường lui. Anh mở to mắt chờ đến khi trời tối hẳn.
Bóng đèn trên trần nhà vẫn sáng nhưng bầu không khí kỳ quái trong phòng thì không có cách nào làm ngơ được.
Thứ bị anh uy hϊếp lúc trước có lẽ đã đổi chỗ nấp để tránh ánh sáng.
Thế nhưng đôi mắt vô hình kia vẫn tràn đầy ác ý, từ góc tối nhất trong căn phòng chằm chằm theo dõi sau lưng anh. Cảm giác rõ ràng đến mức anh muốn phớt lờ cũng không được.
Ban đầu, Hạ Quần Thanh nghĩ rằng mình sẽ không thể nào ngủ được trong hoàn cảnh quái dị thế này.
Nhưng không ngờ điều đó lại chẳng ảnh hưởng gì cả. Chỉ chớp mắt vài cái, anh đã ngủ say không biết trời trăng gì nữa.
*
Anh bị đánh thức bởi tiếng nước chảy.
Ý thức dần quay về, anh cố mở mắt mấy lần nhưng chẳng khác gì chưa mở. Trước mắt tối đen như mực, giơ tay lên cũng không thấy được.
Đèn tắt từ lúc nào vậy?
Hạ Quần Thanh bật dậy thật nhanh. Anh nhìn ra cửa sổ nhưng lại không thấy cửa sổ đâu.
Mấy giờ rồi?
Anh mò tay xuống giường, còn chưa kịp tìm điện thoại thì ngoài hành lang lại vang lên tiếng nước chảy.
"Òa!"
Anh lập tức nhìn về phía cửa.
Rồi ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác lạnh buốt bò dọc sống lưng anh. Trong căn phòng này, ngoài anh ra thì còn có thứ gì đó!
Anh đột nhiên cứng đờ cả người!
Căn nhà cũ này vốn không có điều hòa, mùa hè năm nào cũng nóng đến phát điên.
Tối nay, có lẽ vì góc tối kia có thứ gì đó không bình thường nên lúc đi ngủ anh cảm thấy có hơi lạnh lẽo.
Nhưng không ngờ khi tỉnh dậy, chân tay anh vẫn còn ấm mà căn phòng thì lại lạnh đến mức khiến mặt anh cứng đờ ra, răng va vào nhau, cả l*иg ngực lẫn sống lưng đều lạnh buốt. Như thể cả người bị nhét vào trong ngăn đông vậy.
Ngay lúc này, tai trái anh đột nhiên ngưa ngứa.
Thứ kia - cái thứ quỷ quái đã làm di ảnh của chị anh đổ xuống. Hẳn là nó đã rời khỏi góc phòng từ lâu, giờ đây đang áp sát vào cơ thể anh.
Giây tiếp theo, một âm thanh không thuộc về anh vang lên ngay bên tai.
"Khè..."
"Hô..."
Hơi thở kia phả thẳng vào tai anh!
Hạ Quần Thanh thử giãy giụa nhưng vô ích. Cái lạnh trên người anh ngày càng khủng khϊếp hơn, như thể sắp bị đóng băng đến nơi rồi.
Anh không ngờ rằng chỉ cần tắt đèn đi thì cái thứ quỷ quái này liền phát triển theo hướng biếи ŧɦái như vậy.
Bình thường gặp phải chuyện này chắc anh đã sợ chết khϊếp rồi.
Nhưng lúc này, sự chú ý của anh lại bị thu hút bởi hành lang bên ngoài.
Không phải vì anh to gan, cũng không phải vì bị ma đè lên vai nhưng vẫn bình tĩnh đến mức phân tâm.
Mà là anh có một linh cảm vô cớ. Ngoài cửa, có một thứ gì đó còn nguy hiểm, còn đáng sợ hơn thứ đang áp sát vào anh lúc này!
Vừa nảy ra suy nghĩ mơ hồ ấy, anh liền nghe thấy rõ ràng âm thanh vọng đến từ hành lang.
"Ào ào ào..."
Ban đầu, giống như là có ai đó đang quét nước. Nhưng rất nhanh, âm thanh không còn đơn thuần chỉ là tiếng nước nữa.
"Bịch bịch bịch!"
Tiếng bước chân dẫm lên nền nước, không phải một mà là vô số bước chân chạy qua chạy lại trên mặt sàn ngập nước.
Hạ Quần Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, anh lập tức gọi:
"...Hệ thống?"
Không thấy trả lời.
Thời gian trôi qua, cảm giác bất an trong lòng anh càng lúc càng nặng nề hơn.
Đặc biệt là khi tiếng bước chân bên ngoài hành lang trở nên dồn dập hơn mà thứ ở sau lưng thì lại càng ghì sát vào anh hơn. Cơn giận trong anh bùng lên.
Anh dùng hết sức đẩy mạnh một cái!
Không ngờ cú đẩy này lại hiệu quả đến vậy. Giữa không trung, ngay sát má anh lập tức vang lên một tiếng thét chói tai đầy mơ hồ.
Thứ kia buông anh ra.
Hạ Quần Thanh lập tức bật dậy nhảy khỏi giường.
Vừa đặt chân xuống nền nhà lạnh buốt, anh theo bản năng quay đầu lại.
Nhưng bóng tối dày đặc nuốt chửng tất cả.
Anh chỉ có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh túa ra khắp người ngoài ra thì chẳng nhìn thấy gì hết.
...Thôi kệ, ra ngoài xem trước đã!
Lúc này, tiếng bước chân bên ngoài đã trở thành một đám đông chạy vội vã trong hành lang ngập nước.
Hạ Quần Thanh mò mẫm trong bóng tối, từng bước chậm rãi tiến về phía cửa rồi với tay tìm kiếm tay nắm cửa.
"Hạ tiên sinh, ngài đã vào trò chơi..."
Tạ ơn trời đất, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng.
Vừa nghe thấy giọng nói đó, anh còn tưởng rằng mình đã gặp ảo giác vì quá mong đợi hệ thống trả lời.
Âm thanh vang lên chập chờn như tín hiệu kém, lúc gần lúc xa, đứt quãng từng đoạn.
"...Theo yêu cầu thử việc...ngài cần phải...ra khỏi phòng..."
"...Bên ngoài...người chơi...tiếp theo ngài sẽ..."
Hạ Quần Thanh căng tai ra lắng nghe từng chữ. Chờ đến khi giọng nói của hệ thống hoàn toàn biến mất, anh mới bắt đầu suy ngẫm...
Mình...đã vào trong trò chơi rồi sao?
Anh nuốt khan, tay vẫn đang siết chặt tay nắm cửa. Căng thẳng đến mức cả người căng cứng.
Đột nhiên, vai anh trĩu xuống như thể vừa bị đè lên một khối đá ba trăm cân.
Thứ kia...vẫn chưa biến mất!
Cảm giác về sự hiện diện của nó ngày càng rõ rệt hơn theo thời gian.
Đột nhiên có một bàn tay lạnh như băng phủ lên mu bàn tay anh.
Hạ Quần Thanh cứng đờ người. Hình như thứ đó cũng rất tò mò về những gì đang diễn ra bên ngoài nên đang ra sức ý muốn thúc giục anh mở cửa.
Anh hoảng hồn, thử rụt tay lại nhưng lại không thể cử động được những ngón tay vừa siết chặt vào tay nắm cửa.
Anh chỉ có thể nhịn xuống cơn giận đang sôi sục, mạnh tay siết chặt tay nắm cửa.
Mở thì mở!
"Két—rắc—"