Cánh cửa thực sự đã mở ra.
Hạ Quần Thanh đứng đối diện với hành lang trống rỗng. Khi tầm nhìn vừa mở rộng thì tất cả tiếng bước chân đều lập tức biến mất, chỉ còn lại những tiếng vọng mơ hồ như ảo giác.
Khung cửa sổ kiểu cũ rỉ sét loang lổ, bên trong là những tấm kính lớn màu xanh lục. Một số cửa sổ hơi hé mở, ánh trăng trắng đến chói mắt chiếu thẳng vào đáy mắt Hạ Quần Thanh.
Hạ Quần Thanh nhìn rõ bên ngoài ô cửa sổ là bóng tối dày đặc. Hình như đây là phần còn lại của tòa nhà trong khuôn viên trường học cùng với một cái cây lớn đen sì.
Và cả chất lỏng sền sệt, đen sẫm loang lổ trên mặt đất.
Lúc này, cơ thể của Hạ Quần Thanh bỗng nhẹ bẫng, bàn tay bị ép trên tay nắm cửa bất ngờ được giải phóng.
Anh quay đầu nhìn lại, cái thứ quỷ quái vừa xúi giục anh ra ngoài giờ lại hèn nhát trốn vào bóng tối của căn phòng trọ.
Dường như ngay khi cửa mở, nó liền cảm nhận được điều gì đó đáng sợ.
Không cần để ý đến nó nữa.
Hạ Quần Thanh đưa mắt nhìn về phía bên kia hành lang, trong lòng anh dâng lên cảm giác khó tin. Đây là một trò chơi sao...?
Hành lang này, tòa nhà kia, ánh trăng chói lóa,...
Quá giống. Tất cả mọi thứ đều quá chân thực!
Cơn chấn động trong lòng Hạ Quần Thanh còn chưa kịp lắng xuống thì tầm mắt của anh đột nhiên tối sầm lại.
Khi hoàn hồn lại thì toàn bộ cơ thể anh đã bị một luồng sương đen xuất hiện từ hư không. Nó không chừa kẽ hở nào, bao trùm lấy anh!
Lại là thứ quỷ quái gì nữa đây?!
Sương đen xộc đến với độ bám dính mạnh mẽ. Chỉ trong chớp mắt cơ thể Hạ Quần Thanh đã ướt nhẹp, dính nhớp.
"Khi ngón tay anh chạm vào chất liệu kỳ dị, nhầy nhụa như hắc ín, Hạ Quần Thanh đã mơ hồ nhận ra những điều bất thường đang diễn ra xung quanh."
* "Hắc ín" là một chất lỏng nhớt, màu đen hoặc nâu sẫm, có nguồn gốc từ quá trình chưng cất phá hủy các chất hữu cơ như than đá, gỗ, dầu mỏ hoặc than bùn.
Hạ Quần Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử anh co rút lại!
Một lớp chất lỏng nhớp nháp, kinh tởm giống hệt thứ kia bất ngờ trào ra từ không khí. Nó như một bức tường dày đặc, hung hăng tấn công anh, hất tung anh lên.
Sức mạnh của cú va chạm suýt chút nữa đã hất anh quay ngược vào trong phòng trọ!
Tư duy của Hạ Quần Thanh hoàn toàn bị rối loạn, theo bản năng anh muốn lùi về phía sau.
Không ngờ ngay khi vừa nảy sinh ra ý nghĩ đó, căn phòng tối om sau lưng lập tức vang lên một tiếng thét chói tai, không giống là của con người.
Là của thứ quỷ quái trong phòng. Khi thấy anh có ý định quay về, nó trở nên hoảng loạn tột độ, không ngừng gào rú chống cự!
Tiếng kêu chói tai như muốn xé toạc màng nhĩ, Hạ Quần Thanh thầm rủa: Rõ ràng mày mới là quỷ mà. Sợ cái quái gì? Mày còn dơ hơn tao nhiều!
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ rằng quay về không phải là lựa chọn đúng đắn. Ngay lập tức, anh bám chặt vào khung cửa, dứt khoát lao ra ngoài hành lang.
Không biết quyết định này là đúng hay sai.
Ngay khi anh vừa ra đến hành lang, lớp chất lỏng như hắc ín kia lập tức cuộn đến!
Nhanh như chớp mắt, má, thái dương, cổ, tay, chân,... mọi phần da thịt hở ra của anh đều bị phủ kín bởi một lớp chất dẻo lạnh ngắt, dày cộp như áo giáp.
Chất lỏng bí ẩn kia dễ dàng xuyên qua lớp quần áo, bám chặt vào da thịt anh.
Hạ Quần Thanh nhắm tịt mắt, bịt chặt miệng, tay quệt lia lịa trên mặt, nhất quyết không để thứ kia lọt vào cổ họng. Tuy vậy, cảm giác nghẹt thở mỗi lúc một tăng khiến anh khuỵu xuống.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang thay đổi vì thứ chất lỏng nhầy nhụa này.
Hoặc có lẽ, anh đang trải qua một sự biến đổi mà bản thân tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Nhưng trước hết, anh sắp chết vì thiếu oxy rồi.
Hạ Quần Thanh vịn tay vào bức tường, anh chậm rãi quỳ xuống.
Bất tri bất giác, xung quanh đã trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, tĩnh lặng đến mức chết chóc. Cứ như thể trong không gian này chỉ còn lại anh - người đang vùng vẫy với sự sống và những kẻ đang dán mắt theo dõi cảnh anh chết chìm.
“Hê - phì! Tui - ọe, hệ thống?”
Lạ thay, qua một lúc, anh không những không bị chết ngạt mà còn gượng dậy được. Hạ Quần Thanh cố lau mặt, thử gọi hệ thống xin trợ giúp.
Thế nhưng, hệ thống vẫn im bặt. Thêm vào đó, khứu giác của anh đã bắt đầu bị xâm chiếm bởi mùi tanh nồng của kim loại rỉ sét, điều này khiến anh không khỏi lo lắng.
Tệ hơn nữa là anh cảm giác mùi này phát ra từ chính cơ thể mình.
Chẳng lẽ thứ vừa đổ lên người anh có chứa... máu?
Lòng Hạ Quần Thanh đã rối như tơ vò. Vậy mà những chuyện kỳ quái vẫn chưa dừng lại, thậm chí dường như tất cả mới chỉ mới bắt đầu.
Bởi vì ngay sau đó, một biến cố bất ngờ ập đến, không một dấu hiệu báo trước, cũng chẳng có một lý do nào.
Lòng bàn chân anh bỗng nóng như lửa đốt, sàn hành lang bốc lên từng đợt hơi nóng hừng hực, xộc thẳng vào mũi!
Dưới sức nóng đột ngột này, Hạ Quần Thanh - người đang bị phủ kín bởi lớp dầu hắc ín dày đặc đã nhanh chóng nhận ra mùi tanh của máu trên người mình đã có sự thay đổi.
Chẳng mấy chốc, cả mùi lẫn cảm giác, cơ thể anh càng lúc càng nhớp nháp, cháy xém thậm chí còn có dấu hiệu bị nướng giòn. Càng lúc càng quen thuộc...
Giống như một ngọn lửa thiêu rụi tất cả - mùi của một vụ hỏa hoạn.
Dù chưa đến mức quá đau đớn nhưng điều đáng sợ hơn là nhiệt độ bề mặt da của anh vẫn đang tiếp tục tăng cao.
Từ lúc đơ người đến khi hoàn hồn, Hạ Quần Thanh thật sự muốn bỏ chạy. Nhưng vừa động đậy, anh đã rú lên vì đau đớn.
Chỉ cần cử động nhẹ, da thịt toàn thân đã như bị xé rách rồi!
Lúc nãy còn bảo không đau, giờ chỉ hơi động đậy thì đã đau đến mức muốn chết đi sống lại rồi. Như thể thực tại đang cảnh cáo anh rằng: giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi!
Hạ Quần Thanh thầm nhủ: Được rồi, không động đậy thì không động đậy. Giờ ai có quỳ xuống xin xỏ thì anh cũng nhất quyết không nhúc nhích dù chỉ một ly.
Nhưng đúng lúc này, chân anh bỗng dưng mất thăng bằng khiến anh loạng choạng ngã nhào về phía trước.
Bịch!
Hạ Quần Thanh vội vã chống tay vào khung cửa bên cạnh, cố đứng vững. Anh thở hổn hển đồng thời còn bật cười.
“Ha... ha ha!”
Thật vô lý. Nhất định, nhất định là mình đang nằm mơ!
Thế nhưng, bất kể anh có nghĩ gì đi nữa thì luồng nhiệt khắc nghiệt kia vẫn cứ bám riết lấy anh. Nó không ngừng nung nấu, vây lấy cơ thể anh như bóng với hình. Dai dẳng không chịu buông tha.
Thời gian dần trôi, đầu óc Hạ Quần Thanh ngày càng trở nên mơ hồ, anh giống như bị đắm chìm trong hơi nóng.
Cuối cùng, có lẽ đã đạt đến một giới hạn nào đó.
Cơ thể anh chao đảo rồi đột nhiên, có một sức nặng khủng khϊếp đè lêи đỉиɦ đầu. Giống như có ai đó vừa hất cả một dòng nước lạnh băng mang theo sức mạnh của cơn sóng dữ xuống, giáng thẳng vào đầu anh.
Dòng nước lạnh giá khiến mắt anh tối sầm lại, ngay cả ánh trăng cũng biến mất. Đầu gối anh run rẩy, suýt chút nữa thì quỵ xuống.