Vạt áo sơ mi lúc này đang mở, bên trong là một chiếc áo ba lỗ trắng làm lớp lót.
Hạ Quần Thanh phát hiện trong số quần áo đang mặc trên người, anh thích nhất chính là chiếc áo ba lỗ này.
“Hệ thống… cái áo sơ mi này rộng quá. Quần ngắn thêm chút nữa thì tốt. Trời càng nóng, khớp gối càng dễ lạnh...” Hạ Quần Thanh lẩm bẩm. “Giày, ừm...” Giọng anh khẽ vang lên một tiếng hài lòng.
Bỗng nhiên, anh không còn cố gắng cài cúc áo nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi chân mình.
Đôi dép da dán khóa ban đầu đã được thay bằng một đôi giày thể thao trắng.
Cổ tất trắng tinh kéo dài từ trong giày ra ôm chặt lấy mắt cá chân.
Hạ Quần Thanh tùy ý nhấc nhẹ mũi chân.
Rất lâu về trước, anh thường đi đôi giày đế cao su sọc đỏ xanh mà trường phát miễn phí để ra sân tập.
Sau này khi thành tích thể thao cải thiện, người chị duy nhất của anh đã dành dụm tiền mua cho anh một đôi giày thể thao hàng hiệu, anh mang theo nó bước lên đường chạy.
Về sau nữa khi đi làm, anh đã từng đi giày huấn luyện, cũng từng mang nhiều loại ủng cứu hộ khác nhau, tất cả đều ôm chặt lấy đôi chân như vậy. Nhưng một đôi giày thể thao bình thường như thế này, anh đã rất nhiều năm không mang qua.
Trong gương là anh của tuổi 18 chứ không phải một thanh niên hai mươi mấy tuổi rắn rỏi hơn. Hạ Quần Thanh cũng phần nào đoán được lý do.
Bởi vì năm anh 19 tuổi, anh từng vô tình dính vào một trận đánh nhau.
Lúc đó có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Gót chân phải của anh bị người ta dùng gạch đập gãy gân.
Anh vẫn còn nhớ rõ tiếng “rắc” giòn tan vang lên từ dưới chân vào ngày hôm ấy. Nhưng lúc đó anh không để tâm lắm mà còn cảm thấy sống mũi bị đánh trúng mới là đau nhất.
Không ngờ chỉ vì sự bất cẩn ấy và cộng thêm bác sĩ lang băm ở phòng khám đã chẩn đoán sai, sau một khoảng thời gian dài kéo lê bàn chân và dùng vô số loại thuốc trị chấn thương, anh đã bỏ lỡ khoảng thời gian tốt nhất để điều trị.
Lúc đó chính chị gái anh là người phát hiện ra điều bất thường. Chị ấy vội vã đưa anh đến bệnh viện lớn để phẫu thuật.
Người thân duy nhất của anh đã khóc đến lạc cả giọng trước mặt anh. Điều đó khiến một kẻ vô tâm như Hạ Quần Thanh lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoảng sợ.
Sau ca phẫu thuật, anh đã dốc hết sức để phục hồi chức năng trong suốt gần một năm trời nhưng kết quả cũng chỉ là miễn cưỡng không thành tàn phế mà thôi. Sự nghiệp vận động viên của anh từ sau trận đánh nhau đó đã hoàn toàn tiêu tan.
Vậy nên trong suốt cuộc đời này của anh giai đoạn có phong độ tốt nhất, may mắn nhất chính là trước trận đánh nhau năm đó - khi anh 18 tuổi. Hệ thống quả thực rất biết tính toán.
Lúc này, anh không cần phải cởi tất ra để kiểm tra mà chỉ cần nhẹ nhàng cử động cổ chân là biết ngay. Bàn chân phải của cơ thể này vẫn còn nguyên vẹn.
Dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh sau ngần ấy năm nhưng trớ trêu thay giờ anh đã không còn là chàng trai trẻ năm ấy nữa.
Anh chết đi, không ai nhận xác. Anh sống lại, cũng chẳng ai vui mừng vì anh.
Đừng nói đến một cơ thể mới, một đôi chân mới mà ngay cả hai mắt mở hay nhắm dường như cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Vậy thì việc anh đồng ý với hệ thống có ý nghĩa gì chứ?
Hạ Quần Thanh thở dài một tiếng, bắt đầu đảo mắt tìm thứ gì đó sắc bén.
Chỗ góc giường kia cũng không tệ lắm. Không biết nếu lao đầu vào đó thì có chết được không nhỉ?
Nhưng anh vẫn còn một câu hỏi cuối cùng: “Hệ thống, từ lúc cậu xuất hiện tôi cứ cảm thấy căn phòng này lạnh lẽo hơn hẳn. Không phải là do tôi chứ? Chẳng phải cậu nói tôi bây giờ là người sống sao?”
Hệ thống đáp: [Đây có lẽ không phải là ảo giác của ngài. Vì hiện tại ngài đã kết nối với thế giới trò chơi nên có thể sẽ cảm nhận được một số thứ mà trước đây ngài chưa từng chú ý tới.]
Nghe xong, Hạ Quần Thanh không nhịn được mà ngoái đầu nhìn về phía sau.
Căn phòng ít đồ đến mức chỉ cần đếm trên một bàn tay là được. Gọi là “vườn không nhà trống” cũng không quá lời.
Ngoại trừ chiếc bàn tròn đặt di ảnh của chị gái anh - Hạ Chức Nhan ra thì trong phòng chỉ có một chiếc tủ vải bạc màu đang chênh vênh đứng trong góc.
Ngay bên cạnh tủ quần áo, Hạ Quần Thanh luôn có cảm giác không khí ở đó tối đen một cách kỳ lạ khiến anh vô thức bị thu hút.
Két...
Dưới ánh mắt dõi theo của anh, chiếc tủ xiêu vẹo như bị ai đó đẩy một cái bỗng dưng đứng thẳng trở lại.
“...”
Hạ Quần Thanh cảm giác như có dòng điện chạy khắp cơ thể, da đầu tê rần. Này đơn thuần là do bị dọa sợ.
Cả hai chân anh căng cứng đến mức cứng đờ, mãi mới kiềm chế được cơn run trong ánh mắt. Giọng anh khô khốc, run rẩy hỏi hệ thống: “Cái... cái trò chơi này của cậu, chẳng lẽ là... là game kinh dị à?”
[Hẳn là không, sao ngài lại hỏi vậy?]
Giọng điệu thản nhiên của hệ thống giúp lưng Hạ Quần Thanh ấm lên một chút nhưng ánh mắt anh vẫn không thể dời khỏi chiếc tủ quần áo.
Bất chợt di ảnh của Hạ Chức Nhan đặt gần đó phát ra một tiếng động nhỏ.
Bức ảnh hơi xê dịch về phía trước một chút rồi “bịch” một tiếng ngã xuống.
Hạ Quần Thanh lập tức đứng thẳng người.
Anh không nói một lời, sải bước đi đến bên di ảnh rồi nhanh chóng nâng nó lên bằng cả hai tay.
Khi bức ảnh được đặt lại vị trí cũ, anh dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn góc tối bên cạnh tủ quần áo nở một nụ cười nhạt đến mức khó nhận ra.
Mãi lâu sau, giọng nói anh mới bật ra từ kẽ răng.
“Tao không cần biết mày là người hay ma. Nếu dám chạm vào chị ấy thêm một lần nữa...”
Nhưng chẳng có gì xảy ra tiếp theo cả.
Căn phòng trọ vẫn trống rỗng, tĩnh lặng như cũ.
Hạ Quần Thanh nhíu mày, cố chấp đối đầu với khoảng không.
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Khụ, Hạ tiên sinh thực ra tôi còn một ưu đãi đặc biệt dành cho ngài. Nếu ngài có thể dẫn dắt 10 người chơi thoát khỏi Trò chơi Thẩm phán thì đến lúc đó ngài không chỉ có thể dùng cơ thể này hồi sinh sống khỏe mạnh đến già mà tôi còn có thể cho ngài một điều ước!]
“Chuyện ước nguyện gì đó, cậu từng nói rồi mà? Tôi cũng trả lời cậu rồi, tôi không có gì...”
Giọng Hạ Quần Thanh đột ngột im bặt.
Vài giây sau anh hỏi: “Cậu nói... bất cứ điều ước nào cũng được sao?”
“Đúng vậy.”
“...”
Mãi lâu sau, anh mới tìm lại được dòng suy nghĩ đã trống rỗng của mình. Cuối cùng, anh dò xét lần nữa:
“Kể cả...hồi sinh một người đã chết hai mươi năm?”
“Chuyện đó không khó.”
Hạ Quần Thanh hít sâu một hơi, trong lòng thầm kêu “toi rồi”.
Hệ thống chết tiệt này, coi như đã hoàn toàn nắm được điểm yếu của anh.
Anh cúi đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp ngay trước mắt.
Anh nhìn chằm chằm hồi lâu rồi vươn tay đỡ lấy di ảnh.“Vậy...phải làm thế nào thì mới có thể để người chơi rời khỏi trò chơi của cậu?”
“Quy tắc rất đơn giản. Chỉ cần người chơi mà ngài quen biết thu thập đủ bảy tờ phán quyết thực trong phó bản. Vậy thì người đó sẽ có thể rời đi.”
“Phán quyết?”
“Ngài có thể hiểu nó như một loại thẻ thông quan. Chỉ cần tìm được nó, người chơi có thể rời khỏi phó bản hiện tại và tạm thời quay về thế giới thực.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Được rồi...” Hạ Quần Thanh hít sâu một hơi.
Anh nghĩ bản thân mình nên cảm ơn hệ thống.
Đã để một kẻ chết chết hẳn như mình, sống lại thành kẻ nửa sống nửa chết.
Nhưng bây giờ anh có một việc nhất định phải làm.