Trang web cũng không có quá nhiều nội dung, lướt vài lần đã đến cuối.
Hạ Quần Thanh sực tỉnh sau đó có chút hoang mang kéo lại lên trang đầu.
Khi trang web gần trở về giữa chừng, anh như thể sợ phải nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ lướt qua mong có thể làm ngơ đi.
Không ngờ lần này tay lại không nhanh bằng đầu óc.
Ý nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu: Đừng để tôi thấy...
Thì toàn bộ nội dung trên trang web lúc nãy đã hiện lên rõ ràng trong trí óc.
Từ cái tên lớn nhất đến những chi tiết nhỏ như ngày tháng, một chuỗi ký tự tiếng Anh. Tất cả đều hiện lên sống động trước mắt.
Không chỉ vậy, sự gián đoạn này còn khiến những trang anh xem trước đó bao gồm cả trang của cửa hàng Thẩm Phán cũng ùa về, quấy nhiễu trong đầu anh.
Trời đất, anh thực sự có trí nhớ siêu phàn rồi sao?!
*
Trên trang web có một hàng thông tin cá nhân bắt đầu bằng mã số 2039N19801, phía sau là một loạt thông tin ít ỏi, sơ sài.
[Hạ Quần Thanh | 43 | 12 tháng 7 | Bệnh viện số hai trực thuộc Đại học Y khoa Cẩm Xuyên | Nam | 179 | (trống) | (trống) |]
Bên tai vang lên giọng nói của hệ thống: “Đây có phải là thông tin ngài muốn biết không? Sao lại xem lâu như vậy, có vấn đề gì sao?”
“Có một vấn đề.” Hạ Quần Thanh dùng đầu ngón tay chạm vào con số 179, chậm rãi nói: “Tôi thấy phần chiều cao này hơi bị khiêm tốn quá.”
Hệ thống: [...]
Hạ Quần Thanh lướt thêm một lần nữa rồi nhanh chóng trở về đầu trang để lộ tiêu đề của website...
[Hệ thống tra cứu thi thể vô danh trực tuyến thành phố Cẩm Xuyên]
“Chà...” Hạ Quần Thanh lẩm bẩm.
Anh - Hạ Quần Thanh thực sự đã trở thành một thi thể vô danh?!
Vô danh ư?
Bao năm qua anh đã liều mạng đấu tranh với trời, với đất, với bệnh tật vất vả lắm mới sống được đến 43 tuổi.
Thế mà vào ngày 12 tháng 7, anh lại dễ dàng trở thành một thi thể vô danh. Cơn ác mộng thời thơ ấu của anh vậy mà lại thành hiện thực.
Hay là... tự mình đến nhận xác về?... Anh thầm nghĩ. Nhưng mà mình còn xác để nhận không nhỉ?
Anh nhíu mày, đưa tay day day trán nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào da, anh lập tức giật mình buông tay.
Phải rồi, suýt nữa anh quên mất.
Cơ thể hiện tại của anh còn mới hơn cả chiếc điện thoại hệ thống đưa cho, đang ở độ tuổi thanh xuân tràn trề sức sống.
Lần trước khi soi gương, gương mặt trong gương đã khiến anh hoảng hốt một phen.
Mãi đến khi hệ thống giải thích, anh mới biết diện mạo này đúng là của chính mình hồi 18 tuổi, không hề giả mạo.
Nhưng mà cái năng lực chỉ cần lướt qua một lần là có thể ghi nhớ mọi thứ trên trang web này, đừng nói 18 tuổi mà ngay từ khi sinh ra anh đã chưa từng có.
Đầu óc của anh từ khi hệ thống xuất hiện, chẳng khác nào được khai sáng vậy.
Hệ thống cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Quần Thanh, nhấn mạnh nói: [Bây giờ ‘điểm sinh tồn’ của ngài đã gần cạn kiệt. Nếu cứ tiếp tục thế này, cơ thể này cũng sẽ không trụ được lâu nữa.]
Đồng thời hệ thống cũng nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết.
[Hay là tối nay ngài vào game thử việc trước? Nhân tiện kiếm thêm một chút ‘điểm sinh tồn’. Ít nhất có thể giúp ngài sống sót đến ngày mai. Như vậy không chỉ có thêm thời gian suy nghĩ mà còn có thể làm quen với qúa trình làm việc nữa.]
“Thử việc?”
[Tối nay ngài không cần cùng người chơi đi hết cả phó bản mà chỉ cần xuất hiện vào phút cuối là được, dù sao Boss chính thức ra mắt là vào tối mai.]
Phương án này có vẻ khá chu đáo.
Hạ Quần Thanh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã xế chiều sắc trời ngày càng tối.
Với tình hình hiện tại của anh, đúng là rất cần những ‘điểm sinh tồn’ đó.
Hệ thống và cả những người chơi trong cửa hàng đều dùng “điểm sinh tồn” để giao dịch.
Từ đó có thể thấy, điểm sinh tồn cũng giống như một loại tiền tệ.
Người chơi nhận được điểm sinh tồn thông qua trò chơi và cửa hàng.
Nhưng Hạ Quần Thanh thì đặc biệt hơn. Số điểm sinh tồn hiện có của anh là do được hệ thống tính toán sau khi chết.
Hệ thống nói rằng khi còn sống anh đã từng làm một số việc tốt, coi như tích được chút đức.
Cuối cùng anh đã đổi được một ít “điểm sinh tồn” và hệ thống đã dùng toàn bộ số đó để ban cho anh một cơ thể trẻ trung, khỏe mạnh như hiện tại.
Nhưng cơ thể mới này cũng chỉ có thể duy trì sự sống tạm thời hoặc có thể nói là nửa sống nửa chết cũng không sai.
Một khi điểm sinh tồn còn lại của Hạ Quần Thanh cạn kiệt, anh sẽ phải vào trò chơi làm việc cho hệ thống - đóng vai BOSS “Kẻ lang thang”, là kẻ mà những người chơi đang nóng lòng muốn xé xác thành từng mảnh. Nếu không làm việc thì hơi thở của anh có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Mâu thuẫn giữa anh và hệ thống chính là ở điểm này: bản thân anh vốn dĩ đã chẳng muốn sống nữa.
Nhưng nghĩ đến việc thi thể của mình có khi vẫn đang nằm ở đâu đó trong một cái tủ đông lạnh hoặc tệ hơn là đang bốc mùi trên một tấm thép nào đó, ánh mắt Hạ Quần Thanh bất giác lảng sang chiếc bàn bên cạnh.
Đó là một chiếc bàn tròn gấp kiểu cũ, có bốn chân kim loại bắt chéo nhau đỡ lấy mặt bàn phủ vân gỗ sẫm màu.
Chiếc bàn này hiện tại là nơi sạch sẽ nhất trong căn phòng. Lúc vừa bị hệ thống đánh thức, anh đã cẩn thận lau chùi nó.
Trên bàn đặt một tấm di ảnh.
Dù chỉ là ảnh đen trắng đơn điệu nhưng người trong ảnh lại là một mỹ nhân rực rỡ hiếm có, người đó còn đẹp hơn cả những nữ minh tinh thập niên 80.
Trước đây Hạ Quần Thanh bệnh nặng, không còn sức để lo liệu. Vì vậy trước di ảnh chỉ có một bát hương nhỏ chứa đầy tro lạnh.
Anh im lặng nhìn người trong ảnh một lúc rồi cảm thấy càng thêm chột dạ. Anh cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ.
Anh vuốt phẳng chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người, vô thức bước đến bên cửa rồi bật đèn lên.
Trên bức tường cạnh cửa có vài chiếc đinh sắt đang cắm chặt giữ lấy một tấm gương đã mẻ một góc.
Hạ Quần Thanh nghiêng người nhìn vào gương, miệng lẩm bẩm: “Chưa kịp nhìn kỹ, 18 tuổi... đúng là khác thật.”
Lúc mới tỉnh lại anh không mặc gì, chỉ vội vàng khoác đại một bộ đồ cũ. Nhưng hệ thống nói rằng quần áo của anh dù là bộ nào đi nữa thì hàng xóm láng giềng cũng đã thấy cả ngàn lần rồi. Nếu mặc tiếp thì sẽ dọa người ta khϊếp vía.
Thế nên chẳng biết từ lúc nào, toàn bộ trang phục trên người anh đã được hệ thống thay mới. Đặc biệt là chiếc áo sơ mi trắng, nó trắng đến mức lóa cả mắt.
Chiếc quần soóc kaki ban đầu đã được đổi thành một chiếc quần đen ngắn hơn một chút.
Còn áo trên người là một chiếc sơ mi trắng ngắn tay, rộng thùng thình, gió thổi vào bên trong mát lạnh.