Lúc này, cánh cửa phòng chứa đồ đang đóng chặt.
Tưởng Đề Bạch ngồi co ro trong căn phòng tối đen như hũ nút, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa hắt lên khuôn mặt anh tạo thành những vệt sáng tối chập chờn. Anh đợi một hồi lâu để xem mình có thể tỉnh lại không nhưng không được.
Anh tựa lưng vào vách tường mát lạnh, trong tay vẫn nắm chặt một cây kẹo mυ'ŧ đầu to. Toàn thân anh nóng như lửa đốt, da thịt phừng phừng như muốn bốc hơi, giống như là vừa bị ai đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Ngồi xổm lâu khiến chân anh tê dại, mỏi nhừ. Tưởng Đề Bạch định đổi chân nhưng rồi lại thôi, chỉ đành ngồi hẳn xuống. Không ngờ khi quỳ gối xuống, anh lại chạm phải thứ gì đó mềm mại và ấm áp giống như chân của ai đó.
Thì ra bên cạnh anh còn có một người đang ngồi xổm cùng anh.
Người bạn đi cùng quá nhỏ bé lại im lặng như không hề tồn tại, khiến Tưởng Đề Bạch không hề hay biết đến sự hiện diện của người đó.
Nhận ra điều này, anh cầm cây kẹo mυ'ŧ gõ nhẹ vào người kia.
Một bàn tay nhỏ xíu, mềm mại như nhung thò ra từ bóng tối nắm lấy đầu cây kẹo mυ'ŧ rồi rút luôn cả thanh kẹo ra khỏi tay Tưởng Đề Bạch.
“Em ăn được không?” Một giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng vang lên.
“Ăn đi.”
Tưởng Đề Bạch nghe thấy tiếng giấy gói kẹo bị bóc ra vang lên trong bóng tối.
Anh quay đầu nhìn về phía cánh cửa có cái lỗ tròn đang lọt ánh sáng vào. Lỗ tròn đó dường như càng lúc càng lớn như thể sắp nuốt chửng anh.
Bên ngoài cánh cửa ban đầu rất im ắng nhưng bỗng nhiên lại vang lên tiếng động.
Keng, keng, keng.
Từ xa vọng lại ba tiếng gõ mạnh vào cửa sắt chống trộm.
Không ai trả lời, tiếng gõ liền trở nên dữ dội hơn.
Cốc, cốc, cốc!
Cửa sắt bị đập rung lên phát ra tiếng vọng khô khốc đầy sự hăm dọa. Tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn, nó như tiếng sấm rền khiến tim Tưởng Đề Bạch đập thình thịch.
Phía bên ngoài cửa phòng chứa đồ có một gian phòng khác, cuối cùng cũng có người phản ứng lại.
Tiếng bước chân dồn dập chạy về phía cửa.
Bước chân nhẹ nhàng trái ngược hẳn với tiếng đập cửa mang theo sự thận trọng, như thể sợ đánh động ai đó nhưng lại rất nhanh nhẹn. Chỉ trong vài giây, Tưởng Đề Bạch nghe thấy giọng một người phụ nữ cố tình hạ thấp, mệt mỏi hỏi qua khe cửa:
“Ai đấy?”
“Người ở tầng dưới!”
Một giọng nữ đầy sức sống đáp lại.
Nghe giọng nói dường như là của một người phụ nữ còn rất trẻ.
“Người ở tầng dưới? Tìm chết à?!”
Người phụ nữ bên trong chưa kịp đáp thì một giọng nam ồm ồm như sấm bất ngờ vang lên ngay gần phòng chứa đồ.
Giọng nói vang dội kèm theo tiếng đứng dậy nặng nề.
Chiếc giường cũ kêu kẽo kẹt rồi người đàn ông bước những bước chân thô bạo đi về phía cửa.
“Anh à… đừng nóng mà…”
“Cút qua một bên đi! Suốt ngày mặt mày đưa đám. Cô chắn đường ở đây làm gì? Cũng muốn chết sao?”
Tưởng Đề Bạch nhận ra âm thanh bóc kẹo bên cạnh đã ngừng lại.
Người đàn ông bên ngoài dường như đã uống khá nhiều, giọng lè nhè, rồi rầm một tiếng cửa mở ra.
“Ồ.” Người đàn ông cười khẩy với vị khách không mời mà đến. “Nhìn cô ăn mặc thế này. Chắc vừa từ quán karaoke về hả? Giỏi nhỉ. Giờ này còn chưa ngủ mà đến đây làm gì? Chẳng lẽ định bán thân cho tôi hả?”
“Ngậm miệng lại! Tôi đi đâu không đến lượt anh lên tiếng.” Người phụ nữ gõ cửa đáp trả không chút nể nang. “Nhà các người cũng không ngủ, giữa đêm còn gây náo loạn gì thế? Bớt lôi thôi đi. Tiểu Bạch và Hân Hân đâu rồi?”
“Tìm con trai con gái tôi làm gì? Chúng nó ngủ rồi.”
Người phụ nữ kia nghiến răng ken két: “Lần trước tôi đã cảnh cáo anh rồi. Nếu anh còn đánh con nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Hừ! cô Hà đấy à.” Người đàn ông cố ý nhấn mạnh từ “cô”, giọng đầy mỉa mai. “Cô đúng là rảnh hơi quá đấy. Sao lúc nào cũng quan tâm đến nhà tôi thế? Hay là cô thích tôi rồi, muốn làm vợ tôi, phát điên vì tôi rồi hả?”
“Anh còn là người không? Có còn biết xấu hổ không? Tin tôi đập chết anh không? Anh nghĩ tôi sợ anh chắc?”
“Con điếm, cô khoe khoang cái gì? Cô nghĩ tôi không dám đánh cô chắc?”
“Anh dám chứ, đặc biệt dám! Từ già đến trẻ không ai là anh không dám động tay!”
“Được rồi, được rồi.” Cuối cùng người đàn ông không động thủ nhưng giọng điệu thay đổi. “Tôi biết rồi. Cô không phải là đang ỷ có thằng em trai chống lưng sao? Tin không. Ngày nào đó tôi sẽ gọi vài anh em đến, xử nó trước rồi đến cô?”
Người đàn ông phun một bãi nước bọt xuống đất. “Mẹ kiếp! Tôi điều tra rồi. Em trai cô làm trong đội cứu hỏa, chỉ là hợp đồng thôi tưởng mình là lính thật hả? Còn cô nữa, cô làm gì? Tổ trưởng phụ nữ? Quản lý khu? Hay là cảnh sát? Có giỏi thì gọi cảnh sát đến đây đi? Ngày nào cũng thích xía vào chuyện nhà người khác! Nhà tôi thì có liên quan gì đến cô? Cô điên rồi à?”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng. “Nhưng mà tôi thật sự muốn biết, cô ra ngoài suốt thế là đi kiếm tiền kiểu gì? Nửa đêm mới về nhà, có phải làm mấy chuyện khuất tất với đàn ông không? Này, một lần bao nhiêu tiền thế? Em trai cô đúng là đáng thương, có chị gái suốt ngày làm gái điếm...”
"Thằng khốn! Anh muốn chết à! Anh vu khống ai là gái điếm hả?!" Người phụ nữ ngoài cửa nổi giận hoàn toàn.
"Con đàn bà thối tha, cô muốn tìm chết à!"
"Có giỏi thì động vào tôi thử xem?"
"Tao động đấy thì làm sao."
Bốp!
Một tiếng tát vang lên rõ ràng trong không trung!
Người đàn ông đánh được người liền hét lên: "Tao động rồi thì sao? Mày làm gì được tao? Hôm nay tao sẽ dạy cho cái loại đàn bà đanh đá này một bài học. Á!!"
"Bà đây cũng dạy cho mày một bài học luôn! Đồ cặn bã! Mày chỉ giỏi đánh vợ con thôi!"
"Tao... Á! A! Á!!!"
"Anh ơi! Đừng đánh nữa! Tiểu Hà đừng đánh nữa! Xin hai người đừng đánh nữa mà!" Vợ người đàn ông vừa khóc vừa lao vào can ngăn.
Bên ngoài cửa, hai người đã đánh nhau túi bụi. Âm thanh ầm ĩ vang lên, thế trận xem ra cân sức không ai chịu thua.
Tưởng Đề Bạch nghe thấy tiếng đánh nhau mà bật cười.
Anh quay sang hỏi người bên cạnh: "Sao không ăn nữa? Không bóc được à?"
Nói rồi anh lấy lại que kẹo mυ'ŧ, nhanh chóng bóc hết lớp giấy bọc. Trong bóng tối, anh sờ soạng tìm kiếm rồi đặt viên kẹo vào một cái miệng nhỏ xíu. Anh hỏi: "Hân Hân, ngọt không?"
Bóng tối im lặng. Một lúc sau, Tưởng Đề Bạch tiếp tục nói: "Ăn xong thì ngủ đi. Đừng khóc cũng đừng làm ồn nữa, nghe chưa?"
Lúc này, giọng nói mềm mại mới đáp lại: "Tôi không khóc cũng chẳng làm ồn. Chỉ có anh thôi, Tưởng Đề Bạch. Anh đúng là đồ nhát gan."
Nhát gan?
Tưởng Đề Bạch bật cười lớn và chính tiếng cười ấy đã kéo anh ra khỏi giấc mơ.
*
Ánh sáng lạnh lẽo của buổi sáng xuyên qua lớp rèm dày rọi xuống sàn nhà bóng loáng tạo thành một vệt trắng dài loang lổ.
Tưởng Đề Bạch nằm trên sàn, toàn thân mát lạnh như vẫn đang ở trong giấc mơ.
Điện thoại ở ngay bên cạnh. Anh bấm nhẹ vào màn hình, thời gian hiện lên sáng rực.
Hôm nay anh thức dậy muộn hơn thường lệ hai mươi phút và thậm chí anh còn mơ một giấc mơ. Điều này rất hiếm khi xảy ra.
Không chỉ là mơ về thời thơ ấu mà thực tế anh đã rất lâu rồi không còn mơ mộng gì nữa.
Cứ mỗi đêm đến giờ là anh sẽ bước vào thế giới của những phó bản.
Đến khi mở mắt ra thì đã là năm giờ sáng. Nếu phó bản khó hơn thì sẽ là khoảng sáu giờ. Hôm nay đã gần sáu giờ rưỡi rồi.
Anh trở mình, chống tay xuống sàn định đứng dậy thì bất ngờ tay bị trượt. Tiếp đó là một loạt âm thanh chói tai vang lên - mấy chai lọ bên cạnh va vào nhau đổ rạp phát ra những tiếng đinh tai nhức óc.