Người phụ nữ tóc xoăn nghẹn lại một lúc lâu, cuối cùng mới nói: "Cô nhóc, cô có đường sống rồi."
Cô gái vội vàng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tóc xoăn, nghe thấy tiếng nuốt nước bọt đầy nghiêm trọng của đối phương.
"Phải nói rằng Tưởng Đề Bạch đưa cho cô bức tranh ghép này, thực sự là đang giúp cô đấy."
"Gì? ý chị là sao?"
"Đừng quan tâm làm gì." Người phụ nữ tóc xoăn cười khô khan. "Nếu cô muốn sống sót thì lập tức tải cái bức tranh ghép này lên cửa hàng đi. Cô sẽ biết ngay thôi."
"Chị à, nhưng mà có người sẽ mua cái loại này sao?"
"Đừng hỏi lắm. Còn nữa, nhớ đặt giá cao một chút khoảng 1000 điểm đi."
"1000? Nhiều quá!"
"Đừng nói nhảm, nhanh lên!"
"Em đặt giá 400 điểm được không. Chỉ cần đủ để dùng thôi." Cô gái lưỡng lự đặt tay lên bức tranh ghép, mắt nhìn chăm chú vào không khí trước mặt, trong lòng âm thầm kêu gọi Chủ Thần rồi chờ đợi món hàng được tải lên.
Rất nhanh bức tranh ghép đã biến mất dưới tay cô gái.
Người phụ nữ tóc xoăn không để ý đến cô gái nữ tu nữa. Cô chậm rãi gãi cằm, trong lòng cảm thấy chấn động dữ dội.
Cô bất giác ngước mắt lên nhìn trần nhà. Như thể cô đang xuyên qua lớp tường bong tróc đó nhìn đến một nơi nào đó hoặc là một người nào đó.
"Tưởng Đề Bạch."
Cô gần như muốn quỳ xuống trước cái "người tốt" này.
Xúi giục một cô gái thuần khiết vô tội đầy niềm tin vào tín ngưỡng đi bán một món hàng có mức độ khiêu da^ʍ cao ngất ngưởng trong cửa hàng của Thẩm Phán - nơi tụ tập đủ thứ ma quỷ quái vật?
Nghĩ ra được cái trò này, đúng là khốn nạn.
Tưởng Đề Bạch, anh đúng là một thằng khốn!
Tưởng Đề Bạch - nhân vật bị người phụ nữ tóc xoăn âm thầm phỉ báng là “thằng khốn” hiện đang nhắm mắt, hoàn toàn không hay biết gì.
Anh nhận thức rất rõ rằng mình đã rời khỏi phó bản và bây giờ chắc hẳn là đang ở trong mơ.
Dù gì thì ngay giây trước anh còn nhặt lên một tàn thuốc lá đang bốc khói từ dưới đất và đưa vào miệng hút thử. Hút mãi không ra hơi anh lấy nó ra xem thì phát hiện hóa ra nó là một cây kẹo mυ'ŧ.
Ngay cả cây kẹo mυ'ŧ kỳ lạ như thế này cũng xuất hiện. Chắc chắn là mơ rồi.
Xác nhận được điều đó, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh mình. Anh không khỏi khẽ “ồ” lên một tiếng.
Đã lâu lắm rồi.
Không chỉ là đang mơ mà anh còn đang mơ thấy thời thơ ấu của mình.
Không gian xung quanh vô cùng nhỏ hẹp.
Là một phòng chứa đồ chưa đầy một mét vuông, hai bên vách có hai chiếc kệ rộng chất đầy chăn đệm.
Chính vì những chiếc chăn đệm này mà phòng chứa luôn có một mùi thơm thoang thoảng của bột giặt.
Diện tích của căn phòng tuy nhỏ nhưng trần nhà lại cao vυ't và có một cánh cửa dài hẹp.
Bên trong không có đèn vì vậy chỉ cần cửa đóng lại cả căn phòng sẽ chìm trong bóng tối.
Tương tự cánh cửa này cũng không có khóa. Chỉ có một lỗ khóa tròn nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài có thể lọt vào qua đó.
Trên lỗ khóa buộc một sợi dây hơi bẩn dùng để kéo mở cánh cửa dài và hẹp ấy.