Chẳng lẽ cô nàng này là người nổi tiếng? Có người bí mật theo dõi cô ấy? Nếu không thì vô lý thật.
Ánh sáng trong mắt cô gái hoàn toàn tắt ngấm, lí nhí nói: "Có bán. Lần đầu vào phó bản, em đã đưa một món đồ cá nhân của mình lên cửa hàng và bán mất rồi."
"Người mới thường không có món đồ cá nhân nào để mang vào game cả?" Người phụ nữ càng thêm tò mò. "Nhìn cô cũng không giống kiểu người chơi có đồ đặc biệt. Đó là cái gì vậy?"
Những người chơi có kinh nghiệm đều biết rằng, bất kỳ món đồ nào có thể mang vào game. Ngoài quần áo và giày dép ra thì chỉ có những vật cực kỳ quý giá về mặt tình cảm hoặc ý nghĩa cá nhân mới có thể đi theo. Nhưng mấy thứ đó thông thường chỉ có giá trị với chủ nhân chứ với người chơi khác thì chẳng có tác dụng gì cả.
Người phụ nữ tóc xoăn càng nghĩ càng cảm thấy cô gái này đúng là một trường hợp kỳ quặc. Bảo sao Tưởng Đề Bạch lại chịu để ý đến cô ta.
Cô gái im lặng một lúc rồi thành thật đáp: "Là một sợi dây chuyền thánh giá."
"Hả?"
"Em lớn lên trong tu viện."
"Ôi trời ơi!"
"Đó là thứ quan trọng nhất của em." Cô gái lại bật khóc. "Từ nhỏ đến lớn, nó luôn là chỗ dựa tinh thần của em."
"Ông trời. À không, xin lỗi là Chúa trời ơi."
Người phụ nữ tóc xoăn trợn tròn mắt: "Cô chính là người mà hôm qua các người chơi đều bàn tán là "nữ tu trong trắng", "ngây thơ thánh thiện", "mơ ước cả đời phụng sự Chúa" đó sao!"
Sợi thánh giá mà có thể bán được trong cái trò chơi ăn thịt người này chứng tỏ cảm xúc gắn liền với nó là thật và ngay cả Chủ Thần cũng thừa nhận cô nàng này có lòng tin mãnh liệt vào Chúa!
Nghe xong, cô gái đáng thương "hú" lên một tiếng rồi từ từ lấy tay che miệng, vẻ mặt đầy hối hận.
Cô nhớ lại người mua sợi dây chuyền thánh giá của mình hôm qua – người đã cứu cô một mạng.
Nhưng sau khi lấy được sợi dây chuyền, người mua đó lại để lại một dòng bình luận dưới món hàng với lời lẽ đầy sỉ nhục. Và suốt cả ngày hôm qua, kẻ đó không ngừng quấy rối cô bằng những trò đùa lố bịch!
Nghĩ đến đây cô đau đớn tột độ. Thứ mà cô trân quý đến thế chỉ đổi lại được thêm một ngày sống, lại còn bị người khác nhục mạ và chễ giễu. Biết vậy cô đã chọn chết từ hôm qua rồi, ít nhất lúc chết cũng còn được đeo nó.
Người phụ nữ tóc xoăn không thể tin nổi nhìn cô gái rồi lắc đầu, ánh mắt lại rơi xuống bức tranh ghép dưới đất.
Bức tranh này đúng là bẩn thỉu đến mức gai mắt.
Không hề coi cô nữ sinh trong tranh là người, cảnh tượng trong đó thực sự khiến người ta phát tởm.
Bất kể ai đã tạo ra nó, nói rằng kẻ đó “đồi trụy vô liêm sỉ” thì vẫn còn quá nhẹ!
Nhưng cũng chính vì thế mà món đồ này lại hợp với cô gái thuần khiết và thân phận nữ tu của cô ấy đến mức kỳ quặc!